TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 668

Một bên khác, trên mặt của Lôi Lão Hổ tràn đầy vẻ thần bí khó lường, ông ta cúp điện thoại sau đó đứng lên, vẻ mặt trở nên cung kính gọi đến một dãy số có số đuôi rất đẹp.

“Cậu ba! Tất cả mọi việc đều giống hệt như những gì mà cậu đã dự đoán. Đúng là nhà họ Trịnh dự định dùng Bùi Nguyên Minh làm người gánh trách nhiệm!”

“Được! Vậy ông cứ làm theo quy củ là được, nhớ là cái tên Bùi Nguyên Minh này rất khó đối phó, cẩn thận một chút!”

“Vâng!”

Lôi Lão Hổ cúp điện thoại, bắt đầu lăm le.

Trong biệt viện Bạch Vân, Bùi Hạo Nhiên cúp điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng.

Đối diện với anh ta chính là Bùi Sâm La, đối phương nhẹ nhàng nở một nụ cười và nói: “Một kế hoạch đơn giản như thế, lại có sơ hở to lớn như vậy, anh thật sự cho rằng anh cả sẽ trúng chiêu sao?”

“Hơn nữa anh còn không biết anh ta là người nào sao? Làm sao lại có chuyện anh ta ngoan ngoãn bị người khác chặt một đầu ngón tay?”

Bùi Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: “Tôi cũng biết trong trường hợp bình thường thì không thể nào có chuyện đó được!”

“Lôi Lão Hổ là ai? Còn không xứng xách giày cho cậu ta…”

“Nhưng mà… Cậu cũng nên biết là hổ xuống đồng bằng vẫn có thể bị chó khinh, phượng hoàng ủ rũ không bằng gà…”

“Biết đâu chúng ta ở đây nghĩ rằng không thể nào xảy ra chuyện này, nhưng cậu ta lại bị lật thuyền trong mương thì sao?”

Bùi Sâm La bưng tách trà trước mặt lên và nhàn nhạt nói: “Gần đây Tập đoàn Thiện Nhân của anh ta dùng khí thế mạnh mẽ càn quét, đoạt được không ít hạng mục ở Dương Thành đấy…”

“Ở trong tình huống này, cho dù anh không thể thật sự chặt tay của cậu ta mà chỉ nhốt cậu ta mấy ngày thì cũng là chuyện tốt đối với nhà họ Bùi của tôi…”

Bùi Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng, mà tầm thì lệch qua một bên.

Anh ta cũng không biết rõ suy nghĩ của Bùi Văn Kiên.

Nhưng mà anh ta lại biết rằng, chắc chắn mình không thể đối phó với Bùi Nguyên Minh giống như đối phó với những con cờ vô dụng. “Thế Tử Minh, chính là Thế Tử Minh trong truyền thuyết..”

Cho dù Bùi Hạo Nhiên trông coi thế lực xã hội đen của dòng họ Bùi, nhưng mà vào giờ phút này, anh ta cũng không nắm chắc một trăm phần trăm là mình hoàn toàn có thế bắt được Bùi Nguyên Minh.

Ngoài ra, Bùi Nguyên Minh cũng đang điều tra về chuyện này, mắt thấy sắp điều tra rõ thì một cú điện thoại của Trịnh Tuấn gọi lại. “Bùi Nguyên Minh! Cậu nhanh chóng tới đây một chút! Chuyện đó đã có sự thay đổi, đến thẳng biệt viện nhé!”

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Nguyên Minh lập tức chạy đến biệt viện.

Sau khi tới nơi, anh lại phát hiện đám người ông cụ Trịnh đều ở đây.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, ông cụ Trịnh là người đầu tiên bước tới trước, dứt khoát tát thẳng vào mặt của Bùi Nguyên Minh.

“Rốt cuộc cậu đã làm gì vậy hả thằng súc sinh này?”

“Cậu đánh bạc thu ba ngàn năm trăm tỷ đồng, cậu muốn hại chết toàn bộ nhà họ Trịnh chúng tôi sao?”

“Nhà họ Trịnh sắp sửa bị phá hủy trên tay của cậu “Tôi thật sự hận không giết chết cậu!” …

Lần này đến lượt Bùi Nguyên Minh bối rối.

Mình đánh bạc lúc nào chứ?

Làm sao chuyện này lại thành trách nhiệm của mình rồi?

Nhưng mà thấy cách Trịnh Tuấn và Thanh Linh đang đứng cách đó không xa mặt, trên mặt mất tự nhiên, Bùi Nguyên Minh lập tức hiểu ra.

Rõ ràng là những người này đang đẩy hình phạt lên người của mình.

Ông cụ Trịnh không biết tình huống cụ thể, chắc rồi!” chắn sẽ trút giận lên người mình.

Bùi Nguyên Minh còn chưa mở miệng.

Trịnh Tuấn đã lập tức làm kẻ ác tố cáo trước, ông ta đi tới trước và giận dữ hét: “Bùi Nguyên Minh! Cậu phải chịu trách nhiệm vì những chuyện mà cậu đã gây ra!”

“Đúng vậy! Cậu phải tự gánh vác chuyện này!” Đám người ông cụ Trịnh cũng nổi giận hét lên.

Trịnh Tuấn gạt bỏ Bùi Nguyên Minh sang một bên rồi quát nhỏ: “Một lát nữa cậu phải thay tôi đi gặp Lôi Lão Hổ đấy!”

“Nếu cậu dám không đi, tôi sẽ bắt Tuyết Dương ly hôn với cậu!”

“Tôi nói được là làm được!”

Thanh Linh cũng đi tới dặn dò: “Chỉ cần cậu đi thay ba của cậu, sau này cậu chính là của con rể tốt của chúng tôi!”

“Cho dù cậu mất một ngón tay thì chúng tôi cũng sẽ không ghét bỏ cậu, tôi và Tuyết Dương sẽ nuôi cậu cả đời!”

“Đúng vậy! Dù sao cậu cũng là đồ rác rưởi vô dụng, thiếu mất một đầu ngón tay cũng không có chuyện gì!”

Đọc truyện chữ Full