TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 681

Những ngày gần đây, Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều đối xử vô cùng tốt với Bùi Nguyên Minh.

Có lẽ là bởi vì áy náy hay cũng có lẽ là do tâm lý không được tốt. Về phía Trịnh Tuyết Dương không có việc gì quá quan trọng nên Bùi Minh Nguyên cũng không so đo nhiều. Vào buổi tối, Trịnh Khánh Vân trở về trong đế cảnh hoa viên. Cô ta vui vẻ nói: “Anh rễ, nói cho anh biết một sự việc lớn! Một việc rất vui!”

Trịnh Khánh Vân mỉm cười.

Bùi Nguyên Minh tò mò hỏi: “Việc gì vui vẻ sao? Cô sắp kết hôn rồi à?”

“Phi phi, anh đừng nói bậy, tôi còn chưa có bạn trai, anh cũng chưa có bạn gái, vậy chẳng lẽ tôi cùng anh kết hôn à?”

Trịnh Khánh Vân nói ra điều đó với một thâm ý, sau đó cô chột dạ mà nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái. “Vậy đó là việc vui vẻ gì? Nhanh chóng nói ra mau.” Bùi Nguyên Minh hỏi.

Trịnh Khánh Vân vẻ mặt vui mừng, ôm lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh thân thiết nói: “Anh rễ, anh đoán xem, chỉ cần anh đoán đúng, tôi sẽ thưởng cho anh một nụ hôn…”

Khi cô ta đang nói, một màu sắc khác lóe lên trong mắt cô ta.

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Cô bé này, tôi không có hứng thú…”

“Anh…” Trịnh Khánh Vân nghe thế không khỏi bất mãn, cô không nhịn được mà chạy đến chỗ của Trịnh Tuyết Dương nũng nịu nói: “Chị ơi, nhìn đi. Anh rể là một người đàn ông thằng, hơn nữa anh ấy còn không hiểu tâm tư phụ nữ chút nào!”

Trịnh Tuyết Dương mỉm cười khi thấy hai người làm ầm ĩ, cô nói: “Này em, em cũng đừng có đùa giỡn quá mức với anh rể, nhớ lời chị nói đấy…”

“Hai ngôi sao yêu thích của Khánh Vân đang muốn đến Dương Thành của chúng ta. Cô gái nhỏ này đã nói về nó cả đêm.” Nghe đến đây, Bùi Nguyên Minh cau mày nói: “Đây là sự việc vui vẻ?”

Trịnh Khánh Vân rất tự hào, cô ta vỗ ngực tự hào nói: “Đúng vậy! Nam thần và nữ thần của tôi đều đến đây. Điều này không phải là một sự việc đáng để vui vẻ hay sao?”

“Ô.” Bùi Nguyên Minh gật đầu tỏ vẻ không có mấy hứng thú. Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh Vân cười hì hì rồi nói: “Anh rể, sao anh lại không vui vậy? Anh ghen tị à?”

“Tôi ghen tị cái gì? Cô đang đùa giỡn điều gì vậy?”

Bùi Nguyên Minh nói. “Tôi nói cho anh biết, anh không phải ghen tị, hai người bọn họ một người thật xinh đẹp, còn một người lại thật đẹp trai..”

“Anh rể lại đây, tôi cho anh xem ảnh …”

Trịnh Khánh Vân đã lấy điện thoại ra và chỉ vào màn hình rạng rỡ nói: “Đây là Kim Dương Duyệt. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có vóc dáng rất chuẩn. Bây giờ cô ấy đang là sao nữ hot nhất…”

Trong lúc nói chuyện, Trịnh Khánh Vân đưa điện thoại cho Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh liếc mắt qua một cái và nói: “Bình thường, nếu người đó đem so với chị cô thì còn thua xa vạn dặm!”

“Trời ạ, anh có biết gì về thẩm mỹ không? Anh hãy nhìn lại, đây là vị thần nam của tôi Thái Khôn, anh xem trông có đẹp trai hay không đẹp.” Bùi Nguyên Minh thẳng thừng đem Trịnh Khánh Vân đẩy lên tầng cao nhất và đóng cửa lại.

Cuối cùng cũng có thể thanh tịnh

Anh ấy không hề để tâm đối với những người được gọi là nổi tiếng, nói trắng ra cũng chỉ là những con hát mà thôi. Theo quan điểm của Bùi Nguyên Minh, chỉ những nhà khoa học vì quốc gia mà khắc khổ nghiên cứu kỹ thuật mới, những người bảo vệ biên cương, những người chinh chiến trên sa trường mới hẳn được mọi người biết đến.

Nhưng trên thực tế, những người đang đấu tranh cho tương lai của quê hương đáng tiếc lại được biết đến rất ít. Ngược lại là những con hát này chỉ cần cảm mạo hay đau đầu thì lại được tìm kiếm và trở thành hot search, rồi họ hẹn hò với ai, quan hệ ra sao, tất cả mọi người đều biết, thật sự là khiến cho người ta không biết nên nói cái gì mới tốt. Bùi Nguyên Minh không biết người khác nghĩ gì.

Nhưng anh không thích bầu không khí này.

Thậm chí, anh ấy không hề thích thú với bất kỳ diễn viên ngôi sao nào.

Tầng hai.

Trịnh Khánh Vân đi vòng ra ban công và đến chọc phá Trịnh Tuyết Dương. “Chị ơi, chị có biết không?”

“Vài ngày nữa là sinh nhật lần thứ một trăm của bà cụ nhà họ Bùi. Những ngôi sao này được nhà bọn họ mời đến chúc mừng sinh nhật cho bà cụ!”

“Cha nuôi đã nói, đến lúc đó em có thể trực tiếp nhìn thấy nữ thần và nam thần của mình…”

Trịnh Tuyết Dương lơ đễnh nói: “Cũng hay đấy.”

“Chị ơi, lúc đó em sẽ nhận được vài lời mời nữa, chị và anh rể cùng đi chung nhé!”

Trịnh Khánh Vân rất vui vẻ mà nói.

Nhìn thấy cô như vậy, Trịnh Khánh Vân không đành lòng mà nói lời gì không hay với cô, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi thôi.” Thực ra, cô vẫn đang lo lắng chuyện của Bùi Hạo Nhiên. Làm gì còn có tâm tư tham gia cái bữa tiệc sinh nhật đó cơ chứ.

Đọc truyện chữ Full