*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảo điện nhìn khá quen, mắt Lâm Nhất chợt sáng rực lên, bảo điện này chính là bảo điện Hắc Liên.
Bầu trời tan nát như mảnh vải, mây đen dày đặc, máu chảy thành sông. Trong toà bảo điện đổ nát là những đống hài cốt đã chết thảm.
Nhưng họ vẫn liều mạng giữ bảo điện Hắc Liên, đây là nơi truyền thừa của tông môn, cần sử dụng suốt đời, dù bỏ mạng cũng phải bảo vệ truyền thừa.
Ngay cả một người ngoài cuộc như Lâm Nhất cũng xúc động, ước mình có thể xuất hiện ở đó, lấy kiếm giết địch.
Nhưng hắn không làm được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn các đệ tử tông môn chết đi, kiếm gãy theo người.
Cuối cùng trước bảo điện Hắc Liên chỉ còn một người đứng thẳng.
Nhưng thứ đang chờ đợi hắn ta cũng là cái chết...
Một nhóm người áo đen, toàn thân lượn lờ ma khí xông tới, lưỡi dao trong tay vô tình đâm vào cơ thể người nọ.
Nhưng khi sắp chết, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng kiếm đẩy lùi người áo đen.
“Kiếm của ta, tồn tại mãi mãi cùng vinh quang!"
Nói xong, hắn ta chém ra nhát kiếm cuối cùng của đời mình và giết sạch lũ ma nhân.
Sau đó hắn ta hoá thành một tia kiếm quang màu xanh, bao trùm lên cả bảo điện Hắc Liên.
Ngay khi hắn ta ngẩng đầu, Lâm Nhất đã nhìn thấy rõ diện mạo của hắn ta, khuôn mặt ấy giống hệt người áo trắng trông giữ tầng chín bảo điện.
Hình ảnh dần mơ hồ, ma ảnh chồng chất nhưng lại không làm gì được lớp kiếm quang bao trùm bảo điện.
Cho đến khi hình ảnh hoàn toàn biến mất, Lâm Nhất vẫn chưa hoàn hồn lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới như tỉnh dậy từ cơn mơ.
Phóng tầm mắt ra xa, bảo điện Hắc Liên không còn gì cả, hoang vu trống trải, không có cung điện hay dòng sông, chỉ có một mình hắn lẻ loi đứng tại chỗ.
Nếu không vì hắn đã lĩnh ngộ được ý nghĩa của chiến tranh trong cuộc chiến, từ đó nắm giữ chiêu thức cuối cùng của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.
Có lẽ mọi dấu vết đều sẽ không tồn tại, hắn sẽ nghi ngờ những gì xảy ra vừa rồi có thực sự tồn tại hay không.
Nhưng cuối cùng tầng mười bảo điện không còn gì cả, không có mây, cũng không có mưa, chỉ có một câu nói do một nam nhân để lại từ rất nhiều năm về trước.
Kiếm của ta, mãi mãi tồn tại cùng vinh quang.
“Một kiếm như mộng”.
Lâm Nhất buồn bã thì thào, giọng điệu có phần thương cảm.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu tại sao những cung điện khác trong mật cảnh Ma Liên đều bị phá huỷ, chỉ còn một mình bảo điện Hắc Liên tồn tại. Đây là nơi truyền thừa mà một nhóm người đã hi sinh tính mạng của mình bảo vệ, để các thế hệ sau được kế thừa nó.
Truyền thừa bất diệt, vinh quang mãi còn.
Người áo đen và người áo
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1161
Chương 1161