Nhưng ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Cô cầu xin tôi, đơn giản bởi vì thân phận tôi cao hơn cô, địa vị cũng cao hơn, so với cô chính là quyền thế hơn, đúng không?”
“Là là là, đây là điều đương nhiên. . .” Trầm Vân gật đầu chắc chắn.
“Nếu như tôi không có thân phận, không có địa vị, hôm nay có phải bị mấy người đưa đến sở cảnh sát?”
“Chỉ là mấy con hát lại hống hách, rõ ràng không nổi tiếng, lại nghĩ mình là người thuộc tầng lớp cao sang!”
“Bắt nạt kẻ yếu! Các người làm như vậy, còn có thể được gọi là nam thần? Nữ thần?”
“Còn nói với tôi các người có đặc quyền? Đầu năm nay, có rất nhiều người cho mình cái đặc quyền đó, nếu ai cũng đều giống với các người, mới có được một chút thành tựu liền nghĩ bản thân là ông hoàng bà hoàng, xã hội này chẳng phải sẽ loạn hết lên sao!”
“Các người muốn tổ chức hoạt động. . .Hay là gặp gỡ fan của mình cũng vậy. . .”
“Mấy người đều ngăn chặn sự ra vào của nơi này sao? Còn làm ra dáng vẻ đây là chuyện đương nhiên?” “Mấy người có thực sự nghĩ đến, nhiều người xuất hiện ở đây sẽ dẫn đến hậu quả gì không?”
“Rất nhiều người không thể nghỉ ngơi được, đi ra ngoài ăn một bữa cơm, đi xuống dưới dạo phố, dựa vào đâu lại vì các người mà không được ăn, xuống phố đi dạo cũng không được?”
“Muốn dùng được cái đặc quyền như mấy người nói, hôm nay tôi đã không đứng ở đây nói những lời như vậy, hiện tại trực tiếp truy cứu mấy người về tội chiếm dụng trung tâm mua sắm, trực tiếp khiến mấy người thân bại danh liệt, các người cảm thấy tôi có thể làm được không?”
“Điều quá đáng hơn chính là, rõ ràng các người làm sai, còn uy hiếp sẽ phá hủy trung tâm mua sắm, rồi ở trên mạng kêu gọi fan hâm mộ tẩy chay trung tâm mua sắm?”
“Mấy người nghĩ mấy người là ai? Tự tiện lợi dung sự hâm mộ của người khác để đạt được mục đích cá nhân?”
Hành vi của ba người là bất chính, lại tự nhận mình cao cao tại thượng, tài trí hơn người, còn dám kêu gọi này, kêu gọi nọ? Các người không biết xấu hổ sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của Bùi Nguyên Minh, đám người Trầm Vân chỉ biết cúi đầu, căn bản không thể nói được lời nào.
Cho tới tận bây giờ, bọn họ luôn nghĩ bản thân tài giỏi hơn người.
Muốn tổ chức buổi biểu diễn như thế nào liên tổ chức như thế đó, không để ý đến người khác.
Về phần fan hâm mộ, trong mắt bọn họ cũng chỉ như đám người não tàn mà thôi.
Muốn bóc lột như thế nào liền bóc lột, muốn lợi dụng như thế nào liền lợi dụng.
Chưa khi nào bọn họ nghĩ bản thân phải làm tròn tư cách một thần tượng?
Hôm nay nếu không phải bọn họ chọc vào anh, có lẽ vẫn có thể sẽ kiêu ngạo đến cùng. “Chủ tịch, chúng tôi biết mình sai rồi, chúng tôi nhận mọi sai lầm của bản thân! Chúng tôi không nên chiếm dụng nơi công cộng để sử dụng vào mục đích riêng. .”
“lại càng không nên lợi dụng sự yêu mến của fan “Tôi hứa với anh, từ nay về sau sẽ không có hâm mộ. ..” chuyện như vậy xảy ra.”
Trầm Vân là người đầu tiên đứng ra xin lỗi.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: “Trung tâm mua sắm phải được khôi phục lại như cũ, từ bây giờ, nơi ngày không được phép. . .tổ chức những sự kiện hay chương trình gì cả. . .” “Cái gì!”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều hoang mang.
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ đã định là sẽ biểu diễn ở tháp Dương Thành. Hiện tại lại bị một câu kêu ngừng mọi hoạt động, bọn họ chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền.
“Cả trung tâm mua sắm lớn và trung tâm mua sắm vừa hay nhỏ ở Dương Thành, kể cả ngày nghỉ cũng không được nhưng dùng những nơi công cộng này để làm mục đích riêng, truyền lời này của tôi ra ngoài.”
“Nhưng nhưng, tôi đã thu xếp mọi chuyện!”
Tổng giám đốc kia mồ hôi lạnh chảy đầy người lên tiếng.
Mà lúc này những ngôi sao lớn cũng sững sờ.
Bọn họ không thể tin được, bởi vì một chuyện nhỏ nhặt này, buổi biểu diễn của bọn họ ở tháp Dương Thành lại bị hủy bỏ.
Có lầm không vậy?