TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 701

Nghe được mấy lời của Quách Dương Trạch, vẻ mặt ai nấy đều trở nên vô cùng quái lạ.

Tuy rằng lời Quách Dương Trạch nói chứng minh được giá trị của chiếc đồng hồ cổ lỗ sĩ này, nhưng mà, cái này dù sao cũng là đồ của người đã chết rồi.

Ở đằng sau, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh chớp mắt trở nên rét lạnh.

Trịnh Khánh Vân và cả Nạp Nhã Lan theo bản năng liếc mắt nhìn qua Bùi Nguyên Minh một cái.

Từ trong đôi đồng tử ấy, họ đều cảm nhận được một nỗi sát ý dâng trào không hề che dấu.

Mà hai người Quách Dương Trạch vốn không hề để Bùi Nguyên Minh vào trong mắt, cho nên cũng chẳng hề chú ý thấy khung cảnh kia.

Giờ phút này, trong lòng Bùi Nguyên Minh tràn đầy ý nghĩ muốn giết người.

Đồ vật của anh em tốt bị người ta chia nhau lấy còn chưa tính toán xong, vậy mà còn bị người ta đem ra dùng làm quà biếu tặng?

Sau đó, Quách Dương Trạch vung tay lên, mấy tên cấp dưới của anh ta lập tức cẩn thận mang đến một cái két sắt.

Nạp Nhã Lan đi qua nhìn xem, nhìn vài lần, rồi sau đó mới nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, đây quả thật là một chiếc đồng hồ cổ của hãng Patek Philippe.”

Nhận được sự khẳng định của Nạp Nhã Lan, Quách Dương Trạch cười nói: “Thế tốt quá, nghe cô nói vậy tôi cũng yên tâm rồi. Tôi vào trước, cô Nhã Lan, một lát nữa gặp lại nhé.”

Quách Dương Trạch nói xong rồi mang theo chiếc đồng hồ Patek Philippe và đàn em mình rời khỏi chỗ này.

Đứng bên cạnh, Trịnh Khánh Vân nhỏ giọng hỏi: “Anh rế, sao anh lại tức giận như vậy? Món đồ đó có liên quan gì đến anh à?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp: “Phùng Văn Hạo thật ra là bạn thân thời đại học của anh.”

Trịnh Khánh Vân hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi han: “Anh rể, dù là thế nào đi chăng nữa thì anh cũng đâu cần phải giận đến mức như vậy!”

“Đây là món đồ dùng để tặng Thống lĩnh Đường, ông Đường Nhân Đồ gì đấy, chúng ta không thể nào lấy về được đâu.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không sao đâu, anh sẽ lấy lại chiếc đồng hồ đó ngay thôi…”

“Bùi Nguyên Minh, anh…”

Nạp Nhã Lan thờ dài thườn thượt, có cảm giác vừa giận vừa cảm thông với anh.

Còn lại Vân Thanh Chí, nhịn không được bật cười, “Anh dựa vào cái gì để lấy lại chứ?” “Anh cho rằng anh là Thống lĩnh Đường à?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên vô cùng mà đáp: “Chỉ trong thoáng chốc mà thôi, Đường Nhân Đồ sẽ tự mình dâng nó biểu tặng tôi.”

“Xời, nay người anh em, nếu anh bớt chém gió lại một tí thì may ra tôi còn xem anh là người bình thường đấy!”

Vân Thanh Chí lắc đầu, giễu cợt nhìn Bùi Nguyên Minh. nói:

Tên ấy chém gió kinh dị quá đi mất, ngay cả chuyện này mà cũng dám nói ra, thật sự là không cần chút mặt mũi nào nữa.

“Anh rể, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới bọn họ nữa.”

Lúc này đây Trịnh Khánh Vân thật sự không nghe nổi nữa.

Anh rể cũng thật là, tại sao lại nói như vậy chứ, tạo cơ hội để bọn họ chế giễu mình làm chi?

Bấy giờ, cô ấy cũng chẳng thèm bận tâm Bùi Nguyên Minh đang phản đối, Trịnh Khánh Vân lôi kéo Bùi Nguyên Minh nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Nhưng mà vừa ra đến phòng khách, đằng trước đã thấy đoàn người của gia tộc họ Bùi bước thẳng đến.

Dẫn đầu, rất rõ ràng là Bùi Nguyên Giáp mang vẻ mặt mỉm cười, mà ở phía sau ông ta, Bùi Văn Kiên, Bùi Sâm La, Bùi Diễm Lan đều có mặt. “Bọn họ là ai vậy? Nhìn thế nào cũng thấy có vẻ lợi hại lắm đấy.”

Trịnh Khánh Vân không biết những người này là ai, lúc này nhịn không được nhỏ giọng hỏi.

Bùi Nguyên Minh quét mắt nhìn qua, chạm mắt với Bùi Nguyên Giáp.

Bùi Nguyên Giáp mỉm cười.

Nhưng bỗng Bùi Văn Kiên đứng ở phía sau đột ngột tiến lên trước, khẽ bắt chuyện: “Cô đây, cô có phải là vợ của anh Nguyên Minh, người nhà họ Trịnh không?”

“Nghe danh đã lâu, tuy đây chỉ là lần đầu gặp mặt mà thôi, nhưng tôi có cảm giác cứ như chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi đấy!”

“Có thể nghe câu cảm thán của cậu Bùi Văn Kiên, quả là vinh hạnh.”

Bùi Nguyên Minh cũng cười theo. “Tôi nghe nói Tứ kiệt nhà họ Bùi có bốn người kia mà, hình như bây giờ lại thiếu mất một người?”

“Có khi nào là, có một người bị vứt bỏ, ngay cả tiệc mừng thọ của bà cụ cũng không được phép tới tham dự không?”

Bùi Văn Kiên mỉm cười nói: “Bùi Nguyên Minh, anh nói vơ vần cái gì thế, Tứ kiệt nhà họ Bùi chúng tôi luôn luôn sát cánh bên nhau, chỉ là tạm thời có chút việc đột xuất, không thể tới tham dự tiệc mừng thọ thôi.”

“Vậy à?” “Còn có sự kiện nào không thể bỏ qua, còn quan trọng hơn lễ mừng thọ vậy?”

Bùi Nguyên Minh mỉm cười.

Đọc truyện chữ Full