*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là một con rắn Lôi Viêm có sừng trên đầu sắp hoá thành giao xà, là yêu thú vương giả cảnh giới Tử Phủ.
Yêu thú cùng cảnh giới cũng có phân chia cao thấp về thực lực, phổ thông, tinh anh, bá chủ và vương giả.
Yêu thú cấp bậc bá chủ đã đủ đáng sợ, nó độc chiếm một vùng, tung hoành không sợ một ai. Còn yêu thú vương giả cảnh giới Tử Phủ có thể gọi là cảnh giới mạnh nhất, lần trước nếu không nhờ có kiếm Tiêu Vân, trưởng lão chấp kiếm không thể đánh lùi con rắn Lôi Viêm này.
Hơn nữa chỉ là đánh lùi, chưa giế t chết được nó.
Bây giờ lại đi qua con đường này, gặp lại con yêu xà này, nhưng điều rắc rối hơn lần trước chính là nó chủ động tấn công.
Nhìn cái đầu xấu xí dữ tợn nhô lên giữa màn sương độc, tất cả thành viên Kiếm Các đều trở nên căng thẳng.
“Chúng ta chỉ đi ngang qua, tuyệt đối sẽ không ở lại đây, có lẽ ngươi có thể hiểu được lời ta nói”.
Trưởng lão chấp kiếm cầm chặt kiếm Tiêu Vân, lạnh lùng nhìn rắn Lôi Viêm với vẻ mặt nghiêm túc.
Linh trí của yêu thú cấp bậc này chắc chắn có thể hiểu ngôn ngữ của nhân loại.
Khè khè!
Cái đầu khổng lồ giữa màn sương độc thè lưỡi đỏ tươi, phát ra tiếng khè trầm thấp, nhìn thẳng vào trưởng lão chấp kiếm. Đôi mắt đỏ tươi liên tục nhấp nháy như đang đùa cợt, ngoài sự đùa cợt còn có sự tham lam.
Không ổn...
Vẻ khác thường thoáng qua trong mắt trưởng lão chấp kiếm, ông ấy nghĩ thầm, con súc vật này nhìn ra ông không còn ở trạng thái đỉnh phong nên muốn báo thù.
Ngoài ra, có lẽ nó còn có ý định cắn nuốt trưởng lão chấp kiếm.
Võ giả nhân loại có thể đề cao thực lực bằng cách luyện hoá yêu đan, yêu thú cũng có thể cắn nuốt thực lực của võ giả nhân loại để nâng cao cảnh giới của mình.
Ví dụ như trưởng lão chấp kiếm, ông ấy chính là một món đồ ăn ngon trong mắt rắn Lôi Viêm.
Tràn đầy mê hoặc, khiến cho sự tham lam cùng tàn bạo ẩn sâu trong huyết mạch bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, không cách nào ngăn cản được.
Ầm!
Không hề đáp lại, con rắn Lôi Viêm kia há cái miệng to hết cỡ, để lộ răng nanh sắc bén và dữ tợn, lóe lên tia sáng lạnh. Nó phun ra một luồng khói độc hệt như rồng gào thét mà đến. Khói độc như hóa thành thực chất che kín một khoảng trời, ầm ầm trút xuống như mưa to gió lớn.
“Muốn chết!”
Ánh kiếm lóe lên, lúc này, trưởng lão Chấp Kiếm đã rút kiếm Tiêu Vân ra khỏi vỏ, bổ xuống một kiếm.
Rẹt… rẹt!
Kiếm thế vô cùng sắc bén dường như có ẩn chứa nhuệ khí cắt ngang trời, phút chốc, luồng khói độc hung tợn kia đã bị đánh tan.
Khói độc dữ tợn và khó lường chỉ kịp tồn tại một khoảnh khắc, sau đó bị trưởng lão Chấp Kiếm tiêu diệt.
Tuy nhiên, trận đại chiến này chỉ vừa bắt đầu mà thôi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1193
Chương 1193