TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 722

Chương 722

Ngay sau đó, Hạ Trung Hưng liền bước đến chỗ

Bùi Nguyên Minh.

Ngô Kim Hổ muốn ngăn cản, nhưng sắc mặt hết xanh lại trắng, chỉ có thể căng người tiến lên trước.

Còn Đường Nhân Đồ lúc này cũng chậm rãi duỗi tay phải ra chạm vào chuỗi đường đao buộc ngay bên phải thắt lưng.

Ông ta không biết lai lịch của nhân vật số một tại Đà Nẵng này, nhưng mà có ông ta ở đây, không phải bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện đến gần tổng giáo đầu của mình. “Nhân Đồ, Kim Hồ, lùi lại!”

Cho dù đã đến bước này, Bùi Nguyên Minh vẫn không có ý định đứng lên, chỉ là cười cười nói: “Ông Hạ đột nhiên đến đây, không biết có gì muốn chỉ bảo?” “Hỗn láo! Trước mặt nhất bả thủ Đà Nẵng mà còn dám ngồi ra đó! Mày cho rằng mày là ai?”

Trong đám người, Bùi Nguyên Giáp đột nhiên mở miệng quát ầm lên!

Ông ta không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Hạ Trung Hưng là gì, nhưng thái độ của Bùi Nguyên Minh như thế này lại khiến ông ta nhìn thấy một cơ hội.

Cơ hội để kích động mối quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Hạ Trung Hưng.

Nghe thấy những lời này, Bùi Văn Kiên cũng lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, đến giờ phút này mày vẫn còn kiêu ngạo như vậy sao, hay là mày cho rằng ở Đà Nẵng địa vị của mày còn cao hơn cả ông Hạ?”

Các thành viên khác của gia tộc Bùi Thị cũng là người thông minh, lúc này đều không ngừng châm dầu vào lửa: “Tôn trọng một vị nhất bả thủ, đây chính là nguyên tắc cơ bản nhất! Bùi Nguyên Minh, cậu tự xưng mình là tổng giáo đầu, đến chút nghi thức này cũng không biết sao?”

“Ngay cả bà cụ Lý Hạnh Mai ở trước mặt ông Hạ cũng phải nể nhường ba phần, cậu cho rằng cậu là ai? Dám đối đãi với ông Hạ như vậy?”

“Làm phản rồi! Đây chính là vô pháp vô thiên mà!”

Người gia tộc Bùi Thị đều thi nhau chế nhạo châm chọc, nếu như Bùi Nguyên Minh và Hạ Trung Hưng hoàn toàn trở mặt, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ được xem một vở kịch hay.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại nhìn thấy Hạ Trung Hưng đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghi, sau đó, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, ông ta lại khẽ nghiêng người về phía Bùi Nguyên Minh cúi đầu một cái! “Rầm…”

Cảnh tượng này giống như sấm sét giữa trời quang!

Như thể có ai đó đã nhấn nút tạm dừng tại thời khắc này vậy.

Động tác của mọi người đều cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Giáp đờ đẫn, trong miệng phát ra tiếng hơ hơ hơ, nhưng bất luận thế nào cũng không nói được gì.

Bùi Văn Kiên gắt gao siết chặt nắm tay, máu tươi chảy ra giữa các kẽ ngón tay, nhỏ giọt xuống đất, nhưng anh ta không hề đái hoài đến.

Trong đáy mắt Hồng Nhân Tổ chỉ hiện lên vẻ kinh hoàng, trong lòng không ngừng nổi sóng nổi gió, không thể nào bình tĩnh lại được.

Lý Hạnh Mai cũng bị dọa đến thần hồn điên đảo, lần đầu tiên, trong ánh mắt bà ta nhìn Bùi Nguyên Minh lại có nhiều thêm một phần coi trọng, thêm một phần ghen tị, chứ không chỉ đơn thuần là coi thường và khinh bỉ nữa.

Khiến một vị nhất bả thủ phải cúi người chào hỏi, rốt cuộc là có thân phận như thế nào?

Ba chữ tổng giáo đầu, tượng trưng cho ý nghĩa gì?

Khoảnh khắc tiếp theo, Hạ Trung Hưng đứng thẳng người dậy, mỉm cười nhìn Bùi Nguyên Minh.

Khắp hiện trường, chỉ có mỗi Đường Nhân Đồ là âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì e rằng chỉ có mỗi ông ta và Bùi Nguyên Minh biết rõ, vừa rồi cách Hạ Trung Hưng cúi chào chỉ là phép lịch sự, chứ không phải là cách hành lễ của một vị nhất bả thủ đối với Bùi Nguyên Minh.

Đây là cách chào hỏi đối với các vị quân sĩ vì tổ quốc mà hiến thân trên sa trường Á Âu đằng sau Bùi Nguyên Minh!

Đây là lời chào hỏi gửi đến các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh trong Đường Đao Doanh trong ba năm.

Với tư cách là tổng giáo đầu của Đường Đao Doanh, Bùi Nguyên Minh có đủ tư cách để có thể nhận lấy cái cúi chào này. “Thế tử Minh…”

Hạ Trung Hưng đột nhiên lên tiếng, không phải gọi Bùi Nguyên Minh cũng không phải gọi là tổng giáo đầu, mà là Diệp thế tử, khiến người ta không khỏi suy ngẫm ý nghĩa ẩn giấu bên trong. “Tôi nghe nói cháu gái tôi làm việc trong công ty của cậu, còn là thư ký của cậu nữa, không biết cậu chuẩn bị khi nào thì cho con bé một lời định ước rõ ràng?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả người nhà gia tộc Bùi Thị đều đột nhiên sáng lên.

Truy hỏi!

Hạ Trung Hưng đang truy hỏi Bùi Nguyên Minh?

Lẽ nào vị Thế tử Minh này cặp kè bậy bạ với cháu gái của Hạ Trung Hưng?

Nếu như vậy!

Hắn quả thật là đáng chết!

Đọc truyện chữ Full