TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 42: Người đẹp xương trắng

Ông chủ Hoàng nghĩ đến việc mình có thể khai thác ra thêm một tầng nữa, tận dụng được không gian, cũng chẳng ảnh hưởng xấu gì đến mình. Nhưng ông ta cũng chỉ nghe nói sơ về Lữ Tuyết Đan, cũng không ngờ nó lại ở ngay dưới chỗ mình làm ăn.

Ông ta biết chú Lê là đại sư phong thủy, nên lén thỉnh giáo chú: “Lê đại sư, không dối gì anh. Sau khi khai trương, việc làm ăn ở trung tâm thương mại này của tôi vẫn không được ổn lắm. Ngài nghĩ, có phải vì dưới đất...” Ông ta chỉ nói một nửa, đương nhiên là chú Lê cũng hiểu ý, bèn cười nói: “Tất nhiên là ảnh hưởng, bây giờ chỉ có thể để vong hồn nhập thổ cầu an đã. Sau đó ông tìm cao nhân, cúng chiêu tài thêm lần nữa thì sẽ không sao nữa rồi.”

Ông chủ Hoàng nghe xong, thì lấy lòng nói: “Cao nhân ngay trước mặt là ngài có ở đây, thì tôi phải tìm ai nữa?”

Tục ngữ có câu, thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*! Mặt già của chú Lê trở nên tươi như hoa: “Ôi chao... sao tôi gánh nổi. Nhưng chuyện của ông chủ Hoàng đây, kẻ hèn này vẫn chắc được mấy phần.”

* Chiêu vuốt mông ngựa lúc nào cũng vô địch, vì ai mà chẳng thích được nịnh nọt.

Nhìn đi, chuyện này còn chưa xong đã nhận việc khác rồi. Chú Lê quả nhiên là con cáo già! Xế chiều hôm đó, ông chủ Hoàng dẫn vài bảo vệ trong công ty, đi theo chúng tôi đến nơi đánh dấu trên bản vẽ là cửa vào để phá tường.

Kết quả khi đụng phải bức tường xi măng chắc cứng, mọi người đều không biết phải làm sao. Cuối cùng, ba Lữ Tuyết Đan dẫn đầu phá trước! Sau đó mọi người mới bắt đầu ba chân bốn cẳng làm theo.

Trông thì chắc, nhưng bức tường này chỉ là công trình rỗng ruột, chưa được bao lâu đã bị phá một lỗ lớn. Bên trong tối đen, chẳng nhìn thấy gì.

Đinh Nhất rọi đèn pin mắt sói vào, ánh sáng đèn pin như bị bóng tối nuốt chửng. Ngay sau đó, chúng ta liền ngửi thấy thứ mùi mục nát vì bị đóng kín nhiều năm, đến nỗi tôi phải lui ra sau mãi.

Chú Lê thì lấy la bàn quý giá của mình ra, đo trái đo phải, rồi nghiêm túc nói với chúng tôi: “Mọi người đừng lo lắng, âm khí bên trong không nặng lắm, chỉ là hơi mục nát, đợi nó thoáng chút rồi vào cũng được.”

Một lát sau, mấy bảo vệ nhao nhao bật đèn pin, chuẩn bị vào trước. Lúc này chú Lê ngăn họ lại, sau đó ra hiệu bằng mắt cho Đinh Nhất. Đinh Nhất ngầm hiểu, đi vào đầu tiên.

Thật ra tôi biết không phải chú Lê đang lo lắng cái gì, chỉ là sợ mấy bảo vệ này chưa chuẩn bị tâm lý mà đã đụng phải thi thể của Lữ Tuyết Đan. Trong không gian chưa rõ rộng hẹp, tránh được chuyện không hay trong lúc bối rối mới tốt, thế nên chú mới để Đinh Nhất vào trước.

Tôi không mang theo đèn pin nên dùng di động để soi. Kết quả vừa vào trong, điện thoại chẳng còn chút tín hiệu nào nữa. Đúng là tầng hầm kín không lọt nổi chút gió nào mà!

Đinh Nhất đi trước, tôi cũng không thể đi sau. Hơn nữa, Đinh Nhất còn phải nhờ tôi để xác định hướng, không gian nơi này khá phức tạp, nếu cứ đi lung tung thì chẳng biết có tìm được căn phòng kín kia không.

Vì vậy, tôi dựa theo trí nhớ đứt đoạn của Lữ Tuyết Đan, từ từ đi sâu vào theo đường hành lang. Lúc trước thị giác của Lữ Tuyết Đan có hạn, hôm nay thấy, quả thật trông nó như hang động, không chỉ nhiều khúc rẽ, mà còn có không ít phòng bị cửa sắt chắn lại.

Nhưng tôi biết đây đều không phải căn phòng mình cần tìm, có lẽ nó còn ở sâu hơn. Chẳng biết có phải vì thiếu không khí hay không mà tôi càng đi lại càng thấy khó khăn.

Tôi quay lại nhìn mấy người sau lưng, mặt ai nấy cũng vàng như nghệ.

Vì thế tôi ngừng lại, nói với chú Lê: “Như vậy không được, nơi này mới thông chưa bao lâu, không khí quá ít, giờ nhiều người đột ngột đi vào như vậy chắc chắn thiếu oxi. Đám trẻ tuổi như bọn cháu còn đỡ, cháu sợ cơ thể chú không chịu được. Chi bằng mọi người ra ngoài chờ ở cửa vào, cháu và Đinh Nhất đi tìm tiếp, nếu tìm được sẽ trở ra thông báo với mọi người.”

Chú Lê biết tôi nói có lý, nên đi ra với những người còn lại, chỉ có ba Lữ Tuyết Đan là không chịu đi. Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi đành để ông đi cùng. Mẹ Lữ Tuyết Đan cũng muốn ở lại, nhưng sức khỏe bà vốn đã yếu, nên phải ra ngoài trước.

Bọn họ đi rồi, tôi cảm thấy dễ thở hơn nhiều, bèn kéo Đinh Nhất tiếp tục đi vào trong. Ba chúng tôi đi tiếp khoảng hơn mười mét thì đầu tôi ong lên, xem ra xác của Lữ Tuyết Đan không còn xa lắm.

Đột nhiên, một cánh cửa sắt xuất hiện ở cuối đường hành lang. Tuy chưa đến được đó, nhưng chúng tôi đã ngửi thấy mùi lạ bốc ra từ bên trong.

Tôi đến trước cửa sắt, từ từ chạm tay vào cửa. Mỗi nụ cười, mỗi cái chau mày của Lữ Tuyết Đan khi còn sống bỗng xuất hiện trong đầu.

“Ở trong này, Lữ Tuyết Đan ngay sau cánh cửa đó.” Tôi phấn chấn nói.

Ba Lữ Tuyết Đan khẽ khựng lại, bảy năm tìm kiếm, cuối cùng đã có tin tức. Nhưng phút chốc, ông lại hi vọng lúc này không tìm thấy gì cả. Ông thật sự rất hi vọng, rằng con gái mình vẫn còn sống.

Đinh Nhất thấy chúng tôi không động đậy, thì kéo tôi ra sau: “Tôi mở cửa, hai người tránh xa một chút.”

Lúc này tôi mới phát hiện ra, cửa sắt đã bị khóa bằng một cái xích sắt, bên trên còn có một cái khóa đã gỉ sét từ lâu. Tôi đang phát sầu không biết có cần trở ra tìm người phá khóa không, thì Đinh Nhất giơ chân đạp mạnh vào cửa!

Tiếng “Loảng xoảng” vang lên, cái khóa sắt gỉ kia đã bị anh ta đạp rơi xuống đất. Sau tiếng ồn, cửa cũng bị Đinh Nhất đạp mở toang. Mùi lạ lúc nãy càng nồng nặc hơn, tanh tưởi như mùi thịt khô lâu năm.

Tôi hít sâu một hơi, từ từ đi vào. Cảnh bên trong giống hệt như kí ức của Lữ Tuyết Đan. Chỉ là người nằm trên tấm đệm đã sớm trở thành một bộ xương trắng.

Ba Lữ Tuyết Đan kích động, định bước tới nhìn, nhưng bị tôi giữ lại: “Chú Lữ, đừng qua! Không thể phá hủy hiện trường được!”

Nghe tôi nói vậy, chú Lữ nhanh chóng bình tĩnh lại. Từ ánh mắt, tôi biết chú đã nhận ra quần áo Lữ Tuyết Đan mặc. Đã bao nhiêu năm rồi, dáng vẻ lúc Lữ Tuyết Đan mất tích vẫn hằn sâu vào trí óc vợ chồng họ…

Lúc này đây, Lữ Tuyết Đan đang yên tĩnh nằm đó. Tuy chẳng còn mấy da thịt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được nét đẹp của cô khi còn sống. Chỉ tiếc… có lẽ đây được gọi là trời xanh đố kị hồng nhan!

Đọc truyện chữ Full