*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nét mặt ông lão trở nên lạnh lùng.
Lâm Nhất cũng không sốt ruột, trầm ngâm nói: “Ngắm hoa mười năm, hoa vẫn nở, nhưng người lại không còn như trước. Vết hằn trên trán không biết mất, khoé mắt lại có thêm nếp nhăn, nhưng cho dù áo có rộng đi, cũng không hối hận, không hối hận đã ngắm hoa mười năm!”
Ông lão hơi ngẩn người, rầu rĩ im lặng, sau đó lại cười khẩy: “Trước giờ áo rộng đi luôn là chỉ người gầy, ngươi đang cười nhạo ta sao?”
“Không dám, có điều người gầy có gì mà uất ức, béo mới phải buồn chứ, béo như quả bóng còn có thể không hối hận mới là giỏi”.
Lâm Nhất cười khẽ nói.
Vòng vo!
Ông lão đứng dậy, lật ngã cây đàn trên bàn, cười châm chọc: “Nói tới nói lui không phải muốn nói lão phu béo à!”
Lâm Nhất thấy thế thì không nhiều lời nữa, trầm ngâm nói: “Ta đến hỏi một vấn đề”.
“Hỏi đi”.
Nét mặt ông lão lạnh lùng, không chút thay đổi: “Mười năm qua, trên vách Sám Hối có người đến có người đi. Có người sợ nên không dám nhảy xuống, cũng có người nhảy vào vực sâu, nhập ma mà chết, có người chết dưới tiếng đàn của lão phu, ngươi là người đầu tiên đi đến trước mặt lão phu. Ta cho ngươi tư cách được hỏi!”
Lâm Nhất thầm run rẩy, trên người ông lão béo này có một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.
Nếu lúc đi xuống mình không đấu lại tiếng đàn này, có phải mình cũng sẽ bỏ mạng dưới đáy hồ này không?
Nếu trước đó hắn bị tiếng đàn làm loạn, lúc nhảy xuống có phải sẽ tẩu hoả nhập ma mà chết không?
E rằng cả bản thân hắn cũng hơi khó chấp nhận câu trả lời.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất quan sát ông lão trước mắt, suy đoán thân phận của người này.
Cho dù thế nào, thực lực của ông lão cũng vô cùng rõ ràng.
Nếu đối phương đã đồng ý sẽ giải thích nghi hoặc thì ít nhất hắn đã đạt được mục đích, vậy cứ hỏi thôi.
“Ta muốn hỏi tiền bối, sau khi kiếm pháp đạt đến viên mãn đỉnh phong thì bên trên có còn cảnh giới tương ứng không?”
Lâm Nhất hỏi ra nỗi nghi ngờ quanh quẩn trong lòng đã rất lâu.
“Đương nhiên là có”.
Nét mặt ông lão béo vô cùng lạnh lùng, ông ta thản nhiên nói: “Người thường đều biết công pháp võ kỹ đều có bốn loại cảnh giới, sơ thành, tiểu thành, đại thành và viên mãn đỉnh phong, nhưng đa số người có thể tu luyện võ kỹ đến mức đại thành đã là giỏi lắm rồi”.
Nói đến đây, trên mặt ông lão lộ vẻ giễu cợt.
Sau đó ông ta nói: “Còn về viên mãn đỉnh phong thì càng hiếm có. Cho nên sẽ không ai hỏi cũng không ai nghĩ sau đỉnh phong còn có gì nữa. Bọn họ giống như người trong tranh, ở trong tranh mà không phát hiện ra, ngươi có thể nghĩ được đến điều này đã cách việc rời khỏi tranh không xa rồi”.
“Trên cảnh giới viên mãn đỉnh
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1243
Chương 1243