Lúc này ông bác kia mới ngồi xuống, ông ấy nhẹ nhàng đỡ cánh tay của tôi, rồi tóm chặt lấy như hai cái kìm sắt, kéo mạnh về trước…
“A…” Quá đau đớn khiến tôi không nhịn được mà thét lên thảm thiết, vì sao người bị thương luôn là tôi chứ?Cơn đau khiến tôi quên luôn cả thở, còn may là cơn đau này rất ngắn, ngay lúc tôi vẫn còn sợ hãi về cái đau lúc nãy thì Đinh Nhất đã đứng lên, anh ta vỗ vai tôi rồi nói: “Đứng lên thử hoạt động xem còn đau không?”Tôi do dự không biết có nên đứng dậy không, vì dù sao vừa nãy cũng đau quá! Chú Lê bảo tôi: “Tiến Bảo, đứng lên đi, chắc là ổn rồi đấy.”Không còn cách nào khác, tôi đành phải vịn tay Đinh Nhất để ráng đứng dậy. Sau đó cẩn thận thử cử động cánh tay vừa bị trật khớp… Đúng là tốt thật này, không đau nữa.“Chú Lê, lúc nãy có chuyện gì thế ạ? Tại sao cháu lại bị đẩy văng như vậy? May mà cháu phúc lớn mạng lớn, nếu không đã tiêu sớm rồi!” Tôi thầm thấy may mắn.Chú Lê cũng vuốt mồ hôi lạnh trên trán: “Thằng nhóc nhà cháu, vừa rồi xém chút đã dọa chú ngủm mất nửa cái mạng già, cháu biết đấy là cái gì không mà dám sờ bậy thế hả?”“Là cái gì ạ?” Tôi ngượng ngùng hỏi.Chú Lê thở dài: “Thằng nhóc này đúng là mạng lớn thật! Thứ này gọi là bát khóa hồn, nó được đục khắc ra từ thân gỗ hơn ngàn năm tuổi. Những hoa văn kỳ quái trên đó đều là phù chú tỏa hồn ở thời nhà Ân.”“Thời Ân cơ à! Thế không phải là nó rất quý à?” Luật sư Nghiêm giật mình.Quả đúng là người Hồng Kông, ngay đến luật sư cũng là con buôn.Chú Lê lắc đầu nguầy nguậy: “Ông nói sai rồi, thứ này có giá trị lịch sử, nhưng sự nguy hiểm của nó lớn hơn chút giá trị lịch sử đó nhiều.”Luật sư Nghiêm nghe chú Lê nói vậy thì càng tò mò: “Vậy xin hỏi Lê đại sư, rốt cuộc thứ này dùng để làm gì?”Chú Lê nhìn thứ trên đất, trầm tư một lúc mới nói ra lai lịch của nó…Thì ra thứ này là bát khóa hồn từ thời cổ đại, nó là thứ cúng tế để khóa hồn cho việc “Sát hàng”. Người xưa nói, sát hàng là việc chẳng lành. Mấy ngàn năm trước, những người thống trị đều biết chuyện này, nên bọn họ luôn để Đại Tế Tự thay mình dùng vô số sinh hồn để luyện chế thành một vật như thế này. Vì nhốt hàng ngàn hàng vạn oan hồn khi đồ sát tù binh, nên nó là thứ cực kỳ xui xẻo! Nếu để thứ này trong nhà thì không quá bảy ngày sau, cả nhà đó sẽ chết hết.Về chuyện vì sao nó lại ở trên hòn đảo nhỏ này thì theo chú Lê đoán, có thể trước đây nó bị xem như đồ cổ để buôn lậu ra nước ngoài, nhưng thứ này sao có thể đưa lên thuyền được? Có khi cả thuyền lẫn người đều bị táng thân nơi biển rộng, cái bát khóa hồn này chắc cũng do trời xui đất khiến nên bị sóng biển đẩy đến hòn đảo nhỏ này.Oán khí của thứ này ngút trời, nó sẽ hút đi dương khí khi tiếp xúc với người sống, cuối cùng mê hoặc người đó tự sát để tế cho bát.“Vậy cái bóng đen kia là gì?” Tôi không hiểu.Chú Lê nói nó là “Mị” do vô số oan hồn hóa thành, ông ấy để Đinh Nhất xuống hồ dụ “Mị” lên bờ, vì máu của tôi là thứ thuần âm nên được “Mị” ưa thích. Vì quá tham lam nên nó bị máu của tôi nhốt không ra được. Đinh Nhất canh đúng thời cơ, lấy dao thép hủy chiếc bát gỗ kia.Tôi vẫn không hiểu, vì sao bát khóa hồn đã bị dao thép chém, mà khi tôi đụng vào, nó vẫn còn uy lực lớn đến mức bắn tôi ra xa như vậy?Chú Lê lắc đầu nói: “Đây không phải là sức mạnh của nó, mà là loại năng lượng tự bảo vệ do cháu phát ra, chú cũng không ngờ tới việc này.”“Tự bảo vệ? Bảo vệ cái gì?” Tôi vẫn mờ mịt.Chú Lê thấy đầu óc tôi vẫn chậm chạp thì bực mình: “Thằng nhóc khốn này, có biết lúc nãy nguy hiểm đến mức nào không, mặc dù nó đã hỏng nhưng vẫn còn vô số tàn hồn bám trên đó! Cháu sờ tùy tiện như vậy, sẽ bị ký ức của những hồn phách bị nhốt trong đó cắn nuốt, cái đầu nhỏ này có thể chịu nổi những thứ đó à?”Tôi nghe mà sợ, nhớ lại khi ở hầm nước ngầm dưới thành cổ, tôi cũng đã từng cảm giác được rất nhiều tàn hồn. Lúc đó đầu tôi kêu ong ong đến mức không thể chịu nổi, thế mà so tàn hồn với thứ này thì cũng chỉ là mưa bụi thôi!Chúng tôi trở lại chỗ cắm trại, Laur và người trong thôn vì muốn cảm ơn, nên đã làm một bữa tối vô cùng phong phú. Dù chỉ là nguyên liệu đơn giản nhưng lại rất tươi, nên mùi vị cũng khá được.Chú Lê là người cẩn thận, vừa rồi ông ấy đã định đốt cái bát gỗ kia đi. Nhưng vì chuyện của tôi nên sợ hôm nay không đốt được… Thế là ông ấy dặn dò thôn dân rất nhiều lần rằng, giữa trưa ngày mai lúc lấp hồ, nhất định phải đốt cái bát khóa hồn này dưới ánh nắng mặt trời. Chỉ có làm như thế, sau này nó mới không thể gây ra sóng gió gì được.Sau khi ăn cơm xong, tôi về lều vải ngủ sớm. Đêm nay bị giày vò cả đêm, cũng may tôi còn trẻ, xương cốt rắn chắc, chứ là người khác thì chắc nửa cái mạng cũng chẳng còn.Vốn cho rằng quá mệt nên sẽ ngủ ngon giấc, ai ngờ đêm nay tôi lại gặp ác mộng liên tục. Lúc thì mơ thấy mình đang ở trên chiếc du thuyền toàn người chết kia, lúc lại mơ thấy hàng ngàn hàng vạn tù binh vây quanh giơ tay muốn bắt lấy mình. Tôi cứ chạy mãi chạy mãi, kết quả lại hụt chân ngã vào vực sâu không đáy…Khi tỉnh lại, quần áo đã ướt sũng, tôi nhìn đồng hồ, còn chưa tới 5 giờ. Đinh Nhất nằm ở bên cạnh vẫn đang ngủ, tôi không tiện đánh thức anh ta nên cẩn thận bò dậy, định ra ngoài hít thở không khí một lúc.Khi vừa ra khỏi lều vải, tôi thấy có khá nhiều ngư dân đang chuẩn bị ra biển, cuộc sống của họ cũng rất vất vả.Laur và Ivan đang tán gẫu với nhau, thấy tôi đi tới thì nhiệt tình chào.Nghe Ivan nói, Laur và một số thanh niên trai tráng khác sẽ không ra biển, vì trưa nay phải đi lấp cái hồ nước kia lại, đối với bọn họ thì đó chính là việc rất quan trọng.Vì ngôn ngữ bất đồng nên tôi cũng không nói nhiều với họ. Tôi đi đến bờ biển, chợt thấy một chiếc thuyền đánh cá đang từ từ mệt mỏi lái vào bờ. Sau đó, một nam một nữ nhảy xuống, chắc là vợ chồng.Các ngư dân khác đều lái thuyền ra biển, riêng họ lại lái thuyền về, mà thuyền của họ lại to hơn những người khác, chẳng lẽ đó chính là Anh Hồng mà Laur đã nói?