*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất đứng thẳng người nghênh đón mấy trăm tên lính tinh nhuệ của Thần Sách Doanh, hắn nhảy vọt lên, giữa không trung, kiếm ý toàn thân b ắn ra bốn phía, kiếm Táng Hoa trong tay lập tức vung lên. Kiếm thế mênh mông mang theo khí lạnh vô biên vô tận, những nơi nó đi qua khiến mọi thứ đều đóng băng.
Gió lạnh, tuyết lạnh, lòng người còn lạnh hơn một trời gió tuyết nơi đây.
Kiếm của Lâm Nhất… trước nay chưa từng có.
Như gió, tựa như làn gió mùa thu, tựa như làn gió đêm thu làm lá rụng xào xạc.
Tựa như tuyết, tựa như tuyết trong trời đông giá rét, tựa như tuyết đóng băng vạn vật.
Rắc!
Lớp băng vỡ vụn, mấy trăm tinh nhuệ Thần Sách Doanh đang chạy tới đều phun ra một ngụm máu tươi, tất cả đều bị hàn băng kiếm ý trong người đánh bay ra ngoài.
“Chết đi!”
Trong tiếng cười gằn, Hàn Thiên Minh biến thành một tia sáng đỏ loé lên, thời cơ mấy nghìn năm có một xuất hiện trước mắt Lâm Nhất.
Gã ta cười dữ tợn, trong đôi mắt chứa đầy sát khí, gã ta đánh tới một chưởng, nhắm thẳng vào đầu Lâm Nhất.
Rất nhiều võ giả đang có mặt đều hít một hơi khí lạnh, thầm nói thật quá độc ác… Hàn Thiên Minh này thật sự tàn nhẫn chẳng khác nào một con rắn độc, không, gã ta còn đáng sợ hơn cả rắn độc nữa.
Nhưng Hàn Thiên Minh chợt sửng sốt, cảm giác hoang mang khó hiểu chợt xuất hiện, gã ta nhìn thấy đôi mắt Lâm Nhất bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.
Ánh mắt hắn nhìn gã ta tựa như đang nhìn một người chết, không có chút cảm xúc nào.
“Chuyện gì thế này?”
Hàn Thiên Minh thầm nói, chợt cảm thấy nghi ngờ.
Văn Hoả Diễm, văn Lôi Vân, văn Canh Kim, văn Phong Linh, văn Hàn Vân… Những linh văn nhị phẩm có thể nói là hoàn mỹ từng chút sáng lên như ngôi sao trong kinh mạch của Lâm Nhất, đan xen khắp nơi, vòng quanh lấy nhau, tạo thành một bức tranh hào hùng.
Trên dưới cả người Lâm Nhất đột nhiên có linh quang sáng chói tán loạn từ trong ra ngoài. Uy thế trên người không ngừng dâng cao, Huyền Võ tầng chín, Huyền Võ tầng mười, Bán Bộ Tử Phủ…
Ầm!
Nhưng vẫn chưa dừng lại, sau khi khí thế trên người hắn đạt tới Bán Bộ Tử Phủ, lại thăng đến cảnh giới Tử Phủ khiến người ta sợ hãi.
Chưởng mang của Hàn Thiên Minh dừng lại ở chỗ cách trán Lâm Nhất nửa tấc, sau đó không thể nào tiếp tục tiến lên nữa, uy thế Tử Phủ đáng sợ này khiến gã ta chấn động đến mức vặn vẹo, vô cùng đau đớn.
Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1271
Chương 1271