Chương 827
Bên ngoài đang đồn rằng Trịnh Tuyết Dương là tình nhân của Thế tử Minh.
Rất nhiều người còn coi đây là trò đùa buồn cười nhất.
Thế nhưng giờ đây ai ai cũng biết rằng.
Trịnh Tuyết Dương không phải là tình nhân gì hết!
Cô chính là người phụ nữ được Thế tử Minh danh chính ngôn thuận lấy về làm vợ!
Mà màn cầu hôn sắp diễn ra tới đây cũng chính là chuẩn bị cho cô!
Người phụ nữ này, hẳn là vô cùng hạnh phúc, vô cùng may mắn!
Lúc này, vẻ mặt của Lý Kiều Vân vô cùng hung tợn, trên mặt toàn là sự đố kị và không cam lòng.
Tại sao? Sao lại là người phụ nữ kia được! Tại sao đó không phải là cô ta? Bùi Nguyên Minh tùy hứng gác chân lên bàn họp. Ánh mắt anh nhìn một lượt đám người Lý Kiều Vân vẫn còn đang run rẩy, cười cười nói: “Các vị, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nhớ đến cuộc sỉ nhục Bùi Nguyên Minh ba hôm trước và những lời nói với anh lúc nãy, trong số mười mấy vị quản lí cấp cao vừa mới miễn cưỡng ngồi vào chỗ đã có vài người ngất xỉu ngay tại trận.
Còn có người tỏa ra mùi khai khai, hẳn là bị dọa sợ đến mức tè ra quần rồi.
Cuối cùng, Lý Kiều Vân run run, cổ họng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Có thể nói, về cơ bản những người đã sỉ nhục Bùi Nguyên Minh ba ngày trước đều không chịu nổi một màn này.
Anh không cần làm gì hết, chỉ cần ngồi ở vị trí trên này, những người đang sống sờ sờ này đều bị anh dọa cho hồn tiêu phách lạc rồi.
Về phần những người còn lại, họ đều đang rất hoang mang.
Bọn họ không biết ân oán giữa Bùi Nguyên Minh và những người này.
Chỉ có Lôi Tuấn Quang hiểu rõ tất cả, ánh mắt anh ta nhìn hội mấy người Lý Kiều Vân lạnh lùng đến cùng cực.
Thưởng thức trò hề này, Bùi Nguyên Minh tiện tay lật lật kẹp tài liệu bên cạnh, nói giọng thản nhiên: “Lý
Kiều Vân, cô nói xem, sự việc ba ngày trước nên giải quyết hậu quả như thế nào?” Nghe được mấy câu này của Bùi Nguyên Minh, Lý Kiều Vân vốn đã mất hết sức lực liền quỳ xuống đất “bịch” một cái.
Sau đó, những người lúc trước ngất đi đã được đánh thức dậy, quỳ thành hàng chỉnh tề trước mặt Bùi Nguyên Minh dập đầu không ngừng.
Giờ đây dù có sứt đầu mẻ trán, những người này cũng chẳng quan tâm nữa. “Thế tử Minh, chủ tịch Minh, xin hãy tha cho chúng tôi!” “Chúng tôi sai rồi! Thật sự sai rồi!” “Chỉ cần anh có thể tha thứ cho chúng tôi, dù cái giá có đắt đến đâu chúng tôi cũng chịu!” “Đúng rồi! Chỉ cần anh nói, dù có bắt chúng tôi ăn phân chúng tôi cũng ăn!”
Giờ khắc này, bọn họ đâu còn chút gì gọi là tự tôn và kiêu ngạo?
Trong lòng bọn họ chỉ còn sự hối hận dâng đầy mà thôi.
Đang yên đang lành lại đi chọc vào Bùi Nguyên Minh làm gì?
Đều do tên khốn Lê Văn Hiên mà ra cả!
Nếu như không phải do anh ta đầu têu, mọi người đâu có đến chọc vào Bùi Nguyên Minh?
Lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lê Văn Hiên, chỉ hận không thể bóp chết anh ta ngay tại chỗ.
Mặt Lê Văn Hiện tái nhợt. Anh ta biết mình xong đời rồi, đắc tội Thế tử Minh đã đành, lại còn thêm cả đám chó chết này nữa.
Sau này ở tập đoàn Thiện Nhân, thậm chí ở khắp Dương Thành này, anh ta đến nửa bước cũng khó đi.
Mình đã là một trò cười cho thiên hạ, cả nhà họ Thanh sau lưng cũng thành trò hề cho người khác xem.
Nếu như bà cụ nhà họ Thanh biết người bà muốn đuổi ra khỏi cửa chính là Thế tử Minh đứng đầu Đà Nẵng, không biết cảm giác lúc ấy sẽ ra sao?
Nhìn trò cười của đám người này, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Lôi Tuấn Quang, nếu như họ không biết giải quyết hậu quả thế nào mới được thì anh giúp bọn họ xử lí một chút nhé!”