*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tu vi của hắn ta vẫn không biến đổi, vẫn là Huyền Võ tầng chín đỉnh phong, nhưng ngay khi năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, kiếm thế trên người hắn ta điên cuồng tăng vọt, tưởng như biến thành hai người.
Ngay tích tắc Lạc Dư Hàng nắm lấy chuôi kiếm, vạt áo cùng tóc hắn ta đồng thời tung bay.
Boang…!
Khoảnh khắc kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang ào ào tuôn ra, hệt như ánh mặt trời chói mắt, khiến mọi người không cách nào mở mắt được.
Hầu hết các đệ tử có mặt tại đây đều bị ánh kiếm làm chói mắt, buộc phải nheo mắt lại.
Không đợi Trần Huyền Quân kịp nhìn kỹ thì thình lình, hào quang trên đài cao tắt ngúm, phút chốc, ngay cả bóng dáng của Lạc Dư Hàng của biến mất khỏi tầm mắt hắn ta.
“Đã có chuyện gì?”
Sắc mặt Trần Huyền Quân lập tức thay đổi, rồi đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên, trên đài cao mờ tối bỗng sáng chói như ban ngày.
Hắn ta gấp rút mở to mắt tìm kiếm bóng dáng Lạc Dư Hàng, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến hắn ta có cảm giác đau nhức vô cùng.
Xoạt!
Không có thời gian do dự, thân hình Trần Huyền Quân đột ngột lui về sau theo bản năng, tránh đi một luồng kiếm quang trí mạng.
Thịch thịch thịch!
Trong khoảnh khắc giao thoa giữa tối và sáng, Trần Huyền Quân liên tục trốn tránh, trông vô cùng thê thảm.
Keng!
Sau mấy chiêu, một tiếng nổ vang lên, kiếm trong tay Trần Huyền Quân bị đánh bay ra ngoài. Cùng với đó, còn có mấy sợi tóc ở trán hắn ta cũng bị cắt đứt. So với trường kiếm lảo đảo rơi xuống đất thì những sợi tóc đang là đà bay xuống kia càng thêm bắt mắt.
Nếu Lạc Dư Hàng muốn giết hắn ta thì thứ bay xuống giữa không trung kia có lẽ không phải là tóc nữa rồi.
“Ta chịu thua!”
Trần Huyền Quân nói với giọng tràn đầy không cam lòng, hắn ta cảm giác mặt mình nóng rát, vô cùng nhục nhã.
Bị người ta đánh văng trường kiếm không nói, ngay cả tóc cũng bị cắt đứt, đúng là bại đến nát bét.
Trên quảng trường Tiêu Vân, khi thấy cảnh này, sắc mặt một vài trưởng lão sầm xuống, trông hết sức khó coi.
“Tài nghệ không bằng người thì cớ gì cậy mạnh, đúng là mất mặt, còn không mau xuống!”
Diệp Phong ngồi trên đài cao tỏ vẻ lạnh lùng, dùng thân phận trưởng bối quát to.
Những lời của Diệp Phong như trát vào tim.
Khiến Trần Huyền Quân cảm thấy xấu hổ và đau buồn không thôi, hắn ta có thể thấy được sắc mặt vài vị trưởng lão tràn đầy chỉ trích.
Trách hắn ta cậy mạnh, làm mất thể diện Kiếm Các.
Những đệ tử bên dưới cũng vì lời của Diệp Phong mà cho rằng Trần Huyền Quân thật sự cậy mạnh.
“Đệ tử học nghệ không tinh, đã khiến Kiếm Các mất mặt”.
Trần Huyền Quân cắn răng, chắp tay nói. Lúc này đây, hắn ta không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
“Luận kiếm còn chưa chấm dứt, ta còn chưa nói ngươi bại ở đâu mà! Đợi ta nói xong rồi hãy xuống!”
Lạc Dư Hàng bình tĩnh thu kiếm trở vào vỏ, thờ ơ nói.
Ánh mắt Trần Huyền Quân lóe lên tia tức giận, đối phương nói vậy tương đương với việc không có ý định bỏ qua cho hắn ta.
Đánh bại thì thôi đi, còn muốn giẫm lên hắn ta, tiếp tục làm nhục thêm lần nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1311
Chương 1311