Diệp Phong xoay người lại, vẻ mặt không hề thay đổi nhưng trong đáy mắt lại lạnh băng và sắc bén, nhìn có vẻ vô cùng khó chịu.
“Ỷ vào tu vi của mình đã hồi phục liền cảm thấy mình có thể coi thường tất cả mọi người, muốn làm gì thì làm sao? Tông môn, là nơi có quy tắc riêng, ngươi đã phải chịu thiệt thòi một lần rồi còn muốn tái phạm sao?”
Không đợi Lâm Nhất đáp lời, Diệp Phong đã tiếp tục quở trách.
“Sư huynh nói phải”.
Trong lòng Lâm Nhất khó hiểu, đối phương vì sao lại chĩa mũi dùi về phía hắn, nhưng xét về lai lịch của đối phương nên hắn mới nín nhịn không phản pháo lại.
“Hay lắm, Lạc Dư Hàng hẳn là vẫn chưa xuống núi, ngươi đuổi theo xin lỗi hắn ta đi. Lăng Tiêu Kiếm Các ta là đệ nhất Kiếm tông, cho dù có thua đối phương thì cũng phải có phong độ của mình”.
Diệp Phong hờ hững gật đầu, tuỳ tiện sai bảo.
Trong giọng điệu và lời nói giống như đang chỉ đạo một vãn bối có lỗi.
“Xin lỗi?”
Lâm Nhất đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bật cười nói: “Vậy sao sư huynh không tự đi xin lỗi, người là do ngươi tìm đến đây, không phải do Lâm Nhất ta mời đến”.
“Ngươi có ý gì? Ta thân là sư huynh, khuyên ngươi mấy câu cũng không được?”
Vẻ mặt Diệp Phong đột ngột thay đổi, khí thế khắp toàn thân bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo mà âm u.
“Khuyên và giáo huấn, ta vẫn có thể phân biệt được, không cần sư huynh đến dạy ta”.
Lâm Nhất nhìn thẳng vào mắt đối phương, không chịu nhượng bộ cũng không hề sợ hãi, tiếp tục nói: “Lúc Trần sư huynh bị người này sỉ nhục, sao ngươi không đứng ra khuyên vài câu, đợi khi ta dạy dỗ xong tên khốn kia rồi ngươi lại nhảy ra đây khuyên ta chứ?”
“Còn xin lỗi? Đã bị người ta tát vào mặt rồi còn chạy theo để người ta tát thêm cho cái nữa sao. Xin lỗi, việc này Lâm Nhất ta không làm được!”
Chớp mắt, bầu không khí giữa Lâm Nhất và Diệp Phong trên đài cao bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Tất cả mọi người bên dưới đài hầu như chẳng hiểu gì cả, chuyện này là sao vậy?
Lâm Nhất rõ ràng không làm gì sai, Diệp Phong sư huynh lại bảo Lâm Nhất đi xin lỗi cái gì.
“Diệp Phong này rốt cuộc là định làm cái trò gì?”
Trên dung nhan xinh đẹp lạnh lùng của Hân Nghiên thoáng vẻ bất mãn, lạnh lùng nói.
“Có lẽ là muốn lập uy”.
Gương mặt của công chúa Phượng Hoa che bên dưới lớp mạng nên nhìn không ra biểu cảm chỉ hờ hững nói.
“Công chúa điện hạ, ngươi là nói Diệp Phong này muốn lập uy với ca của ta sao?”
Lý Vô Ưu lập tức cảm thấy bực bội.
“Không thì sao? Hắn ta rời Tông bao nhiêu năm nay, hành tung bí mật, giờ quay về đang muốn bộc lộ năng lực, nhưng bây giờ người trong Kiếm Các đã quên mất hắn ta từ lâu. Dù gì cũng phải làm cái gì đó để tuyên bố sự tồn tại của bản thân chứ, thậm chí trên bảng danh sách nhân vật ưu tú mới còn chẳng có cả tên của hắn ta, nói hắn ta không để tâm thì ta còn lâu mới tin”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1318
Chương 1318