TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 890

Chương 890

Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Bùi Nguyên Minh thì hiệu trưởng đã hiểu rõ hôm nay e là không thể nào dàn xếp mọi chuyện cho ổn thoả rồi.

Dù sao Châu Kiến Bình cũng đã đến đây rồi.

Hơn nữa, không nhìn thấy từ đầu đến cuối Châu Kiến Bình cũng chỉ đứng ở đó, không dám ngồi xuống sao?

Chát.

Nhìn thấy hiệu trưởng còn đang do dự, người đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành là Tiền Đổng Trác đột nhiên đi lên phía trước, giơ tay tát một bạt tay lên mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Ông không nghe rõ lời của anh Kiến Bình nói sao?

Đừng nên lãng phí thời gian của anh Nguyên Minh, bằng không mà nói chức hiệu trưởng này của ông cũng nên chấm dứt rồi!”

“Vâng vâng vâng!”

Toàn thân hiệu trưởng đều là mồ hôi lạnh, giờ phút này ông ta cũng không dám nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh, mà cong thân người lại, thăm dò nói: “Nếu không thì để Tôn Minh Triết xin lỗi Trịnh Khánh Vân được không?”

Nghe vậy Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng, căn bản là chẳng muốn trả lời.

Tiền Đổng Trác nghe nói như thế, lại bước lên phía trước tát ông ta một bạt tai nữa, lạnh giọng nói: “Đây chính là phương án giải quyết ông nghĩ ra được à?”

“Xin lỗi sao?

Nhẹ nhàng xin lỗi thì đã muốn xong chuyện sao?”

Hiệu trưởng đã bị đánh đến hồ đồ rồi, ông ta không thể nào tưởng tượng được như thế này còn không được nữa.

Lúc này, Châu Kiến Bình cũng tiến lên một bước, sau khi anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh một lúc thật sâu, mới lạnh giọng nói: “Xin lỗi cũng không phải không được, nhưng mà nhất định phải xin lỗi ở ngay trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường. hơn nữa, sau chuyện này Tôn Minh Triết phải nhớ kỹ lỗi lầm nghiêm trọng này, sau này cậu ta còn dám quấy rối Trịnh Khánh Vân nữa thì sẽ lập tức bị đuổi khỏi đây!”

“Hơn nữa, sau này ở trường học nếu bạn học Trịnh Khánh Vân chịu một chút oan ức nào thì ông nên chuẩn bị cuốn gói cút xéo đi!”

Hai vị lãnh đạo lớn đều đã đứng ra nói chuyện rồi thì hiệu trưởng nào còn dám không nghe theo.

Về phần ba mẹ của Tôn Minh Triết thì giờ phút này đều á khẩu không nói nên lời, ở trước mặt những vị lãnh đạo lớn này, bọn họ còn dám nói gì nữa chứ?

Mặc dù bọn họ có chút tiền, có thể không để phần lớn người ở Dương Thành vào mắt.

Nhưng vấn đề là lần này là bọn họ một cước đá vào miếng sắt, hơn nữa miếng sắt này cũng cứng quá rồi, cứng đến nỗi dũng khí đối mặt của bọn họ cũng đều không có.

Nhìn thấy một màn này, Châu Kiến Bình với Tiền Đổng Trác liếc nhau một cái, mới âm thầm vuốt mồ hôi lạnh một phát.

Quả thật là bọn họ không biết thân phận của Bùi Nguyên Minh, thế nhưng có thể làm cho Dương Định Quốc tự mình gọi điện thoại cho bọn họ dặn dò bất luận như thế nào cũng phải làm cho anh hài lòng, cũng có thể hình dung được thân phận của người thanh niên này rồi.

Ở thời điểm này, bọn họ chỉ có thể làm theo thôi. Bùi Nguyên Minh nhìn về phía Trịnh Khánh Vân, nói: “Khánh Vân, cô cảm thấy kết quả xử lý này như thế nào?”

“Tôi… Tôi cũng không biết nữa.” Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Khánh Vân gặp phải trường hợp như vậy, cho nên không biết cuối cùng như thế này có được hay không nữa. Bùi Nguyên Minh đứng lên, nói: “Nếu như cô không thể quyết định được, vậy thì để tôi quyết định cho “Bây giờ, để tất cả giáo viên và học sinh cùng đến hội trường lớn của trường đi, để cho cả trường học đến chứng kiến các người xin lỗi.”

“Ngoài ra, người làm hiệu trưởng như ông với mấy người ban giám hiệu trường học lấy tiền như thế nào, quá trình làm việc thế nào, từ việc lớn đến việc nhỏ đều phải nói ra hết, nếu như nói thiếu một chữ, tôi sẽ cho các người bốc hơi khỏi nhân gian này đó!”

Giọng điệu của Bùi Nguyên Minh rất bình thản, nhưng mặt hiệu trưởng với mấy người ban giám hiệu trường học đều xám như tro, nếu như chuyện này truyền đi, chính xác là bọn họ khỏi cần phải lăn lộn trong giới giáo dục này nữa.

Thậm chí mà nói thì cuộc đời sự nghiệp của bọn họ đến đây cũng kết thúc.

Nhưng vấn đề là một vị này đã mở miệng nói như thế rồi.

Nếu như bọn họ không nghe theo mà làm, không cần đến vị này ra tay, một mệnh lệnh của Châu Kiến Bình thôi cũng có thể làm cho bọn họ mất đi tất cả.

Rơi vào đường cùng, hiệu trưởng chỉ có thể thông qua chuyên mục phát thanh của trường học mà thông báo cho tất cả học sinh tập trung đến hội trường.

Ban đầu những giáo viên và học sinh đó vốn rất tò mò về sự xuất hiện của Châu Kiến Bình, thông báo phát ra chưa đến mười phút thì toàn bộ hội trường lớn đều đã chật đến mức kiến chui không lọt.

Đọc truyện chữ Full