Vào giây phút khi kiếm thân được hoàn toàn rút ra khỏi vỏ, một cảnh thượng kỳ lạ xuất hiện, trên chiến đài bỗng nhiên tối om như màn đêm. Trước đó còn có ánh sáng chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, bỗng nhiên biến mất.
“Chuyện gì vậy?”
“Đây hẳn là Cực Quang Kiếm Pháp của Vân Tiêu Kiếm Các, tranh tối tranh sáng, xuất quỷ nhập thần, khiến người ta khó mà phòng bị được”.
“Có thể luyện được Cực Quang Kiếm Pháp đến cảnh giới này, thi triển ra một cách tinh vi và kỳ diệu như thế, Lạc Dư Hàng này quả thực không đơn giản”.
“Nghe nói kiếm pháp này cực kỳ khó luyện, có thể đạt đến tiểu thành đã cực kỳ hiếm. Trong Vân Tiêu Kiếm Các, rất nhiều trưởng lão Tử Phủ đều không thể nắm được sự kỳ diệu trong đó”.
Lạc Dư Hàng vừa mới ra tay đã khiến rất nhiều người trong quảng trường Long Môn phải toát mồ hôi hộ cho Lâm Nhất.
Được xếp vào hàng thứ năm trong bảng Tân Tú, Lạc Dư Hàng quả thực không hổ với cái danh này.
Rào!
Trên chiến đài một mảnh tối om, bỗng nhiên quang mang lan ra. Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người phát hiện, Lạc Dư Hàng đã bất ngờ xuất hiện ở ngay trước mặt Lâm Nhất.
Một kiếm đâm thẳng về phía mi tâm giữa hai đầu lông mày.
Tốc độ nhanh như ánh sáng, kiếm như kinh hồng, giống một tia sét đánh ngang trời. Rất nhiều người thầm kinh hãi trong lòng, với khoảng cách gần như vậy, kiếm mang trực diện thế này, sợ là hai mắt sẽ mù mất thôi.
Nhưng Lâm Nhất vẫn đứng yên khi lưỡi kiếm đã gần chạm đến người hắn, thậm chí hắn còn chưa từng mở mắt ra.
“Lâm Nhất này muốn làm gì?”
Rất nhiều người đều cảm thấy khó hiểu vì hành động nhắm mắt không cử động của Lâm Nhất.
Tốc độ của kiếm này nhanh như vậy, cho dù có dốc hết sức để tránh thì cũng chưa chắc đã tránh được. Nhắm mắt không cử động, trong mắt của tất cả mọi người, đây dường như là hành vi chờ chết.
Muốn chết sao?
Vậy ta tác thành cho ngươi!
Lạc Dư Hàng sa sầm mặt, sát ý trong đáy mắt loé lên lập loè, Chân nguyên khắp người rót cả vào trong thân kiếm. Kiếm thế mênh mông, ngưng tụ tại một điểm ở đầu mũi kiếm, điểm sáng này bỗng trở nên cực kỳ chói mắt như một ngôi sao sáng.
Nhưng bỗng nhiên, trên người Lâm Nhất bung ra một luồng kiếm thế kỳ diệu, hắn giống như trở nên mờ ảo, lơ lửng.
Kiếm thế Thuỷ Nguyệt!
Kiếm thế từng đợt từng đợt phát tán ra từ trên người hắn, rõ ràng không hề cử động nhưng Lâm Nhất lại giống như dòng nước đang chảy, hơi nước mờ ảo, mơ hồ mà hư ảo.
“Ra vẻ huyền bí!”
Lạc Dư Hàng lạnh lùng hừ một tiếng, không tin Lâm Nhất thực sự có thể làm được trò gì.
Đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì tất cả hư ảo đều chỉ là chống cự vô ích.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1355
Chương 1355