Bùi Nguyễn Minh không thèm để ý đến Tô Trạch Minh, bởi vì ở trong mắt anh, nói chuyện với nhánh bên của nhà họ Tô chỉ lãng phí sức lực mà thôi.
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh rơi trên người Tô Quốc Cường, anh thản nhiên nói: “Ông Cường, người ngoài đều nói ông là người quyền lực nhất chi thứ hai của nhà họ Tô, thậm chí còn có thể có cơ hội soán vị thế tử nhà họ Tô của các người.”
“Chỉ là có bao giờ ông nghĩ đến nếu hôm nay ông bị tôi giấm chết dưới chân thì ông sẽ còn cơ hội trở về soán ngôi sao?”
Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Tô Quốc Cường khẽ thay đổi. Một số thông tin nội bộ về nhà họ Tô không phải là việc mà người bình thường có khả năng biết được.
Nhưng thắng ở rể trước mặt này lại nói ra như thể đã biết rất rõ ràng.
Không thích hợp!
Thật sự rất không thích hợp!
Hơn nữa, bây giờ tên này còn có thể nói chuyện chậm rãi như vậy, hiển nhiên không phải kẻ ngốc. Một khi đã như vậy, hẳn là anh biết rằng với năng lực của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác không cách nào trấn áp được nhà họ Tô.
Đã vậy, tại sao lúc này anh vẫn trông ung dung tự tại và tràn đầy tự tin như vậy chứ?
Vào lúc này, Vương Thái Hợp là người đứng thứ hai của Dương Thành cũng đang có mặt ở đây. Có một nhân vật lớn như vậy ở đây, tại sao người con rể này ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái chứ?
Điều đó có nghĩa rằng anh có đủ tự tin để đối mặt với tất cả những điều này.
Chẳng lẽ anh chàng tưởng như bình thường này còn có con át chủ bài khác chưa lật hay sao?
Tô Quốc Cường cau mày, trong lòng ông ta nghĩ tới hàng chục loại khả năng khác nhau. Nhưng Tô Trạch Minh lại không thể suy nghĩ được nhiều như vậy. Bây giờ Tô Quốc Cường ở đây, dòng thứ của nhà họ Tô như anh ta khẳng định phải biểu hiện thật tốt.
Lúc này, anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, anh có tư cách gì muốn chống lại nhà họ Tô của tôi? Đừng có mà mơ mộng hão huyền!”
“Anh có thể dựa vào ai? Dựa được vào một mình Châu Kiến Bình chứ gì?”
“Kể từ khi anh bước chân vào trường trung học Dương Thành, kết cục của anh đã được định rồi.”
“Anh vẫn nên quỳ xuống đi! Ngay cả nói xăng nói bậy ở đây cũng không thể thay đổi vận mệnh kế tiếp của anh đâu.”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Tôi đã nói thắng rồi, sao cả đám người nhà họ Tô lại ngu ngốc như vậy chứ?” “Các người thật sự cho rằng Châu Kiến Bình là người chống lưng cho tôi sao? Châu Kiến Bình, các anh dám nhận làm người chống lưng cho tôi sao?”
Nghe thấy vậy, cả Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác đều tái mặt, cả hai đồng thời cúi đầu xuống chín mươi độ và nói: “Anh Minh, chúng tôi không dám.”
Mọi người đều hút phải ngụm khí lạnh sau khi chứng kiến một màn này. Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác ở trước mặt Bùi Nguyên Minh đều cư xử giống hệt như một người em trai? Như vậy có nghĩa là khẳng định anh còn có con át chủ bài khác chưa lật.
Lúc này, sắc mặt Tô Quốc Cường bắt đầu có chút thay đổi, trong lòng của ông ta đang dự đoán một điều khủng khiếp sắp xảy ra.
Bùi Nguyên Minh nhìn về phía Tô Thiên Oánh ngỗ ngược, anh cười nói: “Cô cả nhà họ Tô, tất cả những chuyện hôm nay theo tôi chỉ là trò đùa giữa các học sinh mà thôi.”
“Nhưng nếu các người muốn làm to chuyện như vậy, tôi sẽ chơi với các người.”
“Bây giờ, tôi cho cô một cơ hội. Cô quỳ gối trước mặt các giáo viên và học sinh của trường, xin lỗi và sám hối với Khánh Vân, tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Tô, như thế nào?”
Nói thật, lúc này Tô Thiên Oánh đã có phần chột dạ. Tuy nhiên, do được chiều chuộng từ nhỏ khiến cô ta không thể nào cúi đầu trong trường hợp như này.
Lúc này, cô ta ngẩng đầu, ưỡn ngực lên như một con công kiêu hãnh: “Hừ! Xin lỗi cô ta? Con nhóc này cũng xứng đáng sao? Nghĩ rằng bản thân có được khuôn mặt dễ nhìn thì có thể tranh giành đàn ông cùng tôi đây sao?” “Những người khác lại nói rằng cô ta là hoa khôi của trường. Tôi nhổ vào!”