TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 916

Chương 916

Bùi Nguyên Minh cười cười, anh không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt của vấn đề mà Tôn Đức Thắng vẫn bình tĩnh được như vậy.

Sau khi quan sát nhận xét đối phương thì Bùi Nguyên Minh mới cười nói: “Thú vị đó.”

Tô Đức Thắng lạnh lùng mở miệng nói: “Cút ngay cho tôi.”

“Thế Tử Thắng kêu anh cút mà, sao anh còn đứng thẫn thờ ra đó làm gì?”

“Còn không mau cút đi. Từ đây về sau cấm anh xuất hiện ở trong này nữa, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Đúng là đồ bỏ đi mà. Về sau lo mà đề cao cảnh giác nghe chưa, Thế Tử Thắng không phải người mà anh đắc tội được đâu.”

Khi nghe những lời nói mỉa mai châm biếm này thì Bùi Nguyên Minh vẫn tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra, chỉ thong thả rời khỏi đó. Lý Tuyết Vân thấy vậy cũng bước nhanh theo Bùi Nguyên Minh.

Tô Đức Thắng nhìn thấy vậy thì sa sầm nét mặt nhưng không hề ngăn cản mà chỉ nhìn theo với ánh mắt tức tối.

Có một người chạy tới tò mò hỏi: “Tại sao Thế Tử lại thả anh ta đi vậy? Anh ta thật sự rất ngang ngược mà?” “Bốp”

Tô Đức Thắng giơ tay tát cho tên kia một cái tát như trời giáng rồi lạnh lùng nói: “Mày thì biết cái gì, rõ ràng tên nhóc con này rất có số má đó. Mau đi điều tra rõ tình hình cho tao, đợi sau khi biết rõ tình hình thì tao sẽ quyết định sẽ ra tay hay là không. Đã nghe rõ chưa?”

“Dạ dạ dạ. Thế Tử nhìn xa trông rộng, mưu sâu kế hiểm khiến cho tôi vô cùng khâm phục.”

Tên kia bị đánh cũng không dám có chút oán hận mà còn hạ mình a dua nịnh bợ ông chủ như điên như dại nữa.

Tô Đức Thắng cười với vẻ lạnh lùng nham hiểm. Anh ta chính là người như vậy đấy, một người hung hăng dữ tợn nhưng vào thời khắc mấu chốt cũng rất bình tĩnh sáng suốt.

Nếu anh ta xác định rõ lai lịch của Bùi Nguyên Minh không lớn mạnh bằng nhà họ Tô thì với một người ngông cuồng ngạo mạn như Tô Đức Thắng, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho đối phương được chứ?

Sau khi ra ngoài, Lý Tuyết Vân nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Vốn dĩ cô ta luôn cho rằng Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên đàn ông vô dụng hèn mọn không làm nên trò trống gì mà thôi, nhưng hôm nay cô ta thật không ngờ được vào thời khắc mấu chốt thì Bùi Nguyên Minh lại dám đứng ra ngăn cản Tô Đức Thắng với một khí thế hùng hồn như vậy.

Giờ phút này trong lòng Lý Tuyết Vân không biết đang trải qua cảm giác gì nữa, chỉ là cô ta thấy trong lòng hơi buồn bã. Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh vài giây thì cô ta khẽ hỏi: “Bùi Nguyên Minh à, có phải anh đã kết hôn rồi không?”

Bùi Nguyên Minh mỉm cười khẽ gật đầu: “Ừ, đúng vậy. Hơn nữa tình cảm của hai vợ chồng tôi cũng rất tốt. Mặt khác, hôm nay tôi mời cô ăn bữa cơm này hoàn toàn không phải là muốn gây sự chú ý với cô mà chỉ muốn nhờ cô sau này hãy giúp đỡ Khánh Vân giùm tôi thôi. Không ngờ lại đưa đến nhiều phiền phức cho cô như vậy, tôi thấy thật có lỗi. Sau này nếu như có khó khăn gì cần tôi giúp đỡ thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi, cứ xem như hôm nay tôi nợ cô một ân tình vậy.”

Vừa nói Bùi Nguyên Minh vừa lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lý Tuyết Vân. Trên tấm danh thiếp chỉ có một chữ Minh được ghi với phong cách giản dị cổ xưa và một dãy số điện thoại mà thôi.

Có điều khi Lý Tuyết Vân cầm tấm danh thiếp trên tay thì toàn thân của cô ta hơi run run. Cô ta đã từng nghe nói rằng càng là những người có bản lĩnh hơn người thì danh thiếp lại càng đơn giản, thường thì họ chỉ ghi có một cái tên và số điện thoại mà thôi. Còn những kẻ lưu manh giả danh trí thức lại tự phong cho họ một đống danh hiệu rồi in danh thiếp lòe loẹt để lừa thiên hạ.

Nếu đúng như Lý Tuyết Vân nghĩ thì có lẽ Bùi Nguyên Minh có thân phận và lai lịch cực kỳ lớn, có thể nói là một thân phận lớn đến mức kinh thiên động địa chẳng?

Nghĩ vậy nên Lý Tuyết Vân cười một cách gượng gạo chua xót. Cho dù Bùi Nguyên Minh có thân phận và lai lịch lớn cỡ nào đi chăng nữa thì có liên quan gì với cô ta chứ? Nói trắng ra thì ngay cả quan hệ bạn bè cũng còn chưa phải nữa là… hơn nữa Bùi Nguyên Minh cũng đã kết hôn rồi.

Nghĩ đến đó thì chợt Lý Tuyết Vân cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm giác này ùa tới rất đột ngột khiến cô ta không thể nào giải thích nổi.

Giờ đây, cô ta nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang đứng trước mặt mình nhưng lại cảm giác như rất gần mà lại rất xa. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà bỗng nhiên Lý Tuyết

Vân lại nói: “Bùi Nguyên Minh, tối nay anh có bận việc gì không?”

Bùi Nguyên Minh trả lời với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Tôi không bận gì cả, sao vậy?”

“Vậy anh hãy trả cho tôi món nợ ân tình này trong tối nay luôn đi.”

Đọc truyện chữ Full