Chương 935
Bùi Nguyên Minh đã hiểu phần nào tính cách của Lục Diệu Kỳ nên không nói gì mà chỉ lẳng lặng bỏ tiền vào hộp đựng trên xe. Thấy vậy, Lục Diệu Kỳ lập tức cảm thấy khinh thường anh, cô ta cảm thấy mình không nhìn nhầm con người Bùi Nguyên Minh.
Tên bỏ đi này có lẽ cảm thấy có thể moi được tiền từ chỗ mình nên mới ở đây săn đón nịnh bợ.
Con người này từ đầu đến chân có chỗ nào xứng với Trịnh Tuyết Dương chứ?
Bùi Nguyên Minh không để bụng, trái lại còn trêu chọc cô ta: “Cô đến đây bàn công việc à? Thuận lợi chứ? Nếu như giàu rồi thì đừng quên tôi nha!”
Nghe anh nói vậy, cô ta trừng mắt quay sang nói với anh: “Anh có biết đây là nơi nào không?” “Chẳng phải bảng tên trên đó viết rõ ràng rồi sao? Tập đoàn
Thiện Nhân, chi nhánh ở Tô Hàng.” “Anh biết thì tốt. Tập đoàn Thiện Nhân sau khi hợp nhất với sản nghiệp của nhà họ Bùi thì liền trở thành khối tài sản lớn nhất ở Đà Nẵng. Con đường phát triển trong tương lai là rất khả quan thậm chí được kỳ vọng sẽ phát triển thành tập đoàn xuyên quốc gia.” “Mà tôi lại vừa mới nhậm chức tổng giám đốc chi nhánh Tô Hàng. Chủ tịch còn nói tiếp the tôi sẽ phụ trách quản lí toàn bộ ở Giang Nam, bao gồm cả công việc ở Kim Lăng” “Chỉ cần mọi việc thành công, tôi sẽ có trong tay một phần cổ phần, ngoài ra mức lương hằng năm của tôi sẽ trên ba mươi tỷ
Đối với Lục Diêu Kỳ mà nói, kiểm được số tiền này chỉ là chuyện nhỏ. Với năng lực của cô ta thì ở bất cứ nơi đâu cũng có thể kiếm được từng này tiền. Lí do lớn nhất khiến Lục Diêu Kỳ vào tập đoàn Thiện Nhân làm việc là bởi vì cô ta đã nghe được tin tức đáng tin cậy rằng Thế Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân chính là tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức. Rất có thể đây chính huyền thoại sống mà cô ta đã ngưỡng mộ từ lâu.
Ngày thường Lục Diệu Kỳ luôn tỏ ra vẻ nữ thần lạnh lùng thanh cao nhưng sâu trong nội tâm cô ta vẫn chỉ là trái tim thiếu nữ. Mục đích lớn nhất khiến cô ta nhận lời mời đến đây là bởi vì nam thần trong lòng. “Chúc mừng cô, vậy thì cô có thể mời tôi đi ăn một bữa coi như ăn mừng chứ?”
Lục Diêu Kỳ lườm Bùi Nguyên Minh một cái nhưng rồi vẫn nói: “Thôi được, tâm trạng của tôi hôm nay khá tốt, để tôi mời anh một bữa.”
Nghe cô ta nói vậy, Bùi Nguyên Minh cũng không khách khí nữa, anh lái xe vào trung tâm thành phố tìm một nhà hàng sang trọng, chọn chỗ ngồi cao nhất, view đẹp nhất để thưởng thức bữa ăn.
Đương nhiên, ăn uống chỉ là thứ yếu. Lần này anh đến đây còn có mục đích khác là giúp Trịnh Khánh Vân khảo sát trường đại học Tô Hàng. Lát nữa anh sẽ trực tiếp đến trường xem xét.
Lúc dùng bữa, anh ăn rất nhiệt tình bởi sáng nay anh vẫn chưa ăn gì. Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Bùi Nguyên Minh, Lục Diêu Kỳ cảm thấy mắc nghẹn không nuốt nổi. “Ăn đi ăn đi đừng ngại, món ăn ở đây không rẻ. Cô không ăn là tôi ăn hết đó.” Nói rồi anh gắp miếng bít tết vẫn còn hơn nửa ở phía Lục Diêu
Kỳ ăn trước ánh mắt ghét bỏ của cô ta.
Không phải Bùi Nguyên Minh không biết phép lịch sự chỉ là anh đã trải qua chiến trường cực khổ, từ đó hình thành hai thói quen.
Thứ nhất, tuyệt đối không lãng phí bất kì đồ ăn gì.
Thứ hai, chỉ cần được ăn thì nhất định phải ăn no cái bụng. Đây cũng là yêu cầu của anh với binh sĩ của doanh trại Quý Đức.
Bởi vì chiến trường gian nan, cục diện thay đổi thất thường. Thời gian, cơ hội ăn uống là rất quý giá. Nếu như không ăn no thì sẽ không nhịn được trong trường hợp không có gì ăn trong nhiều ngày
Lục Diệu Kỳ làm sao hiểu được điều này, cô ta càng nhìn anh ăn càng cảm thấy ghê tởm.