Chương 952
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn kiêu ngạo từ từ bước từ trong tối ra.
Người đàn ông vừa xuất hiện lạnh lùng cất tiếng: “Tô Đức Thắng, không phải anh muốn tìm tôi sao? Tôi tới rồi đây.”
Giọng nói đàn ông từ tính phát ra, bóng dáng Bùi Nguyên Minh xuất hiện phía sau đám người ngày một rõ ràng hơn.
Tô Đức Thắng đột nhiên quay đầu lại, hướng tầm mắt về nơi phát ra tiếng nói. Chỉ trong một khắc khi anh ta nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt anh ta bỗng trở nên dữ tợn đến đáng ngờ: “Đồ phế vật nhà mày! Vậy mà tao còn tưởng mày trốn đến xó xinh nào rồi chứ, thật không ngờ mày lại ngu đến mức tự thò đầu ra để tìm cái chết!”
“Người đâu, tới đánh chết tên này cho tao!”
Còn về phần Trịnh Tuyết Dương, từ lúc thấy Bùi Nguyên Minh bước ra cô đứng im như phỗng, cả người ngây ngẩn. “Bùi Nguyên Minh, anh mau đi đi!”
Dựa vào cách hành xử và vẻ mặt sốt sắng đó của cô, có lẽ cô đang nghĩ Bùi Nguyên Minh sẽ không đấu lại được mấy tên côn đồ này. Hay nói một cách thực tế, cô nghĩ Bùi Nguyên Minh không phải đối thủ của họ.
Tuy nhiên, giờ phút này cô thì còn có ý nghĩa gì đâu chứ, bởi đã quá muộn rồi. Lúc này, cả mười mấy tên côn đồ đều đứng bao vây quanh người Bùi Nguyên Minh, những ống thép, gậy bóng chày trong tay bọn họ đang không ngừng bay nhảy trong không trung, trông cực kỳ rối mắt. “Đừng mà!”
Nhìn cảnh tượng hung bạo đang diễn ra ngay trước mắt mình khiến Trịnh Tuyết Dương cảm thấy mọi thứ xung quanh tối sầm lại, trời đất cũng quay cuồng trong mắt cô. Chỉ vài giây sau, cô ngất ngay tại chỗ, lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, tên côn đồ cầm gậy bòng chày vọt tới trước mặt Bùi Nguyên Minh đầu tiên, anh ta nhanh chóng nện cây gậy xuống.
Chỉ trong tích tắc, người ta thấy thân hình cao lớn của Bùi Minh khẽ động, anh vung tay lên trước một cái, cây gậy bóng chày kia lập tức bị anh cướp đi. Đương nhiên, một giây sau đó, thân hình to béo của tên côn đồ kia nằm sõng soài trên nền đất, trông vừa hề vừa thảm.
Sau đó, Bùi Nguyên Minh từ tốn đi về hướng Tô Đức Thắng, người mà vừa nhìn thấy anh đã trưng ra bộ mặt hung tợn như muốn giết người diệt khẩu.
Tô Đức Thắng nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt, anh ta thoáng giật mình, trong đầu bắt đầu tự hỏi thầm, một đứa đi ở rể mà có bản lĩnh đến mức này sao. đứng ngây ra đấy làm gì, lên hết đi. Xử lý tên này cho tao, bộ chúng mày là phế vật hết hay sao hả!”
Trước lời gào thét ra lệnh của Tô Đức Thắng, đám thuộc hạ ngu ngốc bắt đầu lao về phía Bùi Nguyên Minh như con thiêu thân. Nhưng kết quả vẫn chẳng có khác biệt gì lắm, từng tên từng tên một đều lần lượt ngã xụi lơ trên mặt đất, xung quanh tràn ngập tiếng kêu rên của đám người bị đánh đau, và tiếng chày đập nhau. “Bốp bốp
Chỉ chưa đầy một phút, Bùi Nguyên Minh đã dọn sạch đám người hùng hổ ban nãy rồi thoải mái đi đến trước mặt Tô Đức Thắng. Giờ phút này, mục tiêu duy nhất của anh chính là Tô Đức Thắng, anh nhìn chằm chằm anh ta, từ trong con ngươi đen láy kia hiện lên sát ý đằng “Mày mày
Khi thấy anh ung dung đứng lừng lững trước mặt mình như vậy, Tô Đức Thắng như biến thành tên ngốc vậy. Anh ta lặng như tờ, trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi chuyện vừa rồi là sao? Tại sao lại có thể như vậy?
Anh ta đã dẫn theo nhiều người lắm mà, tên nào cũng là loại to cao hung tợn, vậy mà tất cả đều không phải đối thủ của Bùi Nguyên Minh?
“Mày muốn làm gì?”
“Tên khốn này, mày biết ba nuôi tao là ai không hả? Ông ấy chính là Hồng Nhân Tổ, người đứng đầu giới hắc bạch ở Hải Dương này đấy!”
“Nếu mày dám động vào một sợi tóc của tao, ông ấy nhất định sẽ không tha cho mày đầu.”
“Bùi Nguyên Minh, mày dám!”
Trong khi Tô Đức Thắng đang gào mồm lên uy hiếp thì Bùi Nguyên Minh đã nhấc một chân lên, thẳng thức đá anh ta ngã lăn quay trên mặt đất. Sau đó, anh tiến lên trước một bước, nhấc chân đạp vào vị trí xương đùi của anh ta. “Răng rắc!”
“A…
”
Tiếng kêu thảm thiết không kém phần thê lương vang lên, Tô Đức Thắng đau đớn ôm lấy cái chân vừa bị bẻ gãy nằm lăn lộn trên nền đất. Nhìn anh ta lúc này bê bối mà thảm hại vô cùng. “Mày…
mày chết chắc rồi! Mày dám đạp gãy chân cậu chủ Thắng, nhà họ Hồng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Một tên côn đồ không biết lấy đâu ra dũng khí rống lên một tiếng, nhưng khi Bùi Nguyên Minh quét ánh mắt lạnh lùng về phía anh ta, tên côn đồ lập tức sợ đến mức té nhào, tuy nhiên vẫn cố gắng gượng bò dậy chạy thoát thân.
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương bỗng tỉnh lại sau cơn mê, cô nhìn cảnh tượng bê bối xảy ra trước mắt, trong một khắc hình ảnh vừa đập vào mắt khiến cô còn thấy choáng váng hơn.
Tô Đức Thắng là người thế nào, anh ta có địa vị ra sao, đương nhiên cô biết! Anh ta chính là Thế Tử của nhà họ Tô, một trong những gia tộc đứng đầu! Vậy mà giờ, Bùi Nguyên Minh lại ngang nhiên đánh gãy chân anh ta ngay giữa ban ngày ban mặt, lại còn trước mặt bao nhiêu con mắt thế này.
Chuyện này rồi sẽ đi đến nước nào đây.
Nhà họ Tô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Bùi Nguyên Minh đâu. “Bùi Nguyễn Minh, sao anh vẫn để bản thân hành động theo cảm tính vậy hả..” Cơ thể mềm mại của Trịnh Tuyết Dương bắt đầu run rẩy không ngừng, em gái cô vẫn ở trong tay tên đàn ông đó, giờ làm sao để cứu đây?
Bùi Nguyên Minh từ tốn nói: “Cho dù anh không ra tay thì với tính cách của tên cặn bã này, liệu anh ta có chịu để yên cho chúng ta không?”
Trịnh Tuyết Dương không còn gì để nói, mà cô cũng không biết phải nói gì, bởi lời Bùi Nguyên Minh vừa nói không hề sai. Đột nhiên, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương bỗng thay đổi, cô sốt sắng nói: “Bùi Nguyên Minh, Khánh Vân còn ở trong tay anh ta, phải mau chóng nghĩ cách cứu con bé!”