TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 954

Chương 954

Bùi Nguyên Minh gật đầu: “Được.”

“Bùi Nguyên Minh, anh không thể ở lại được, bọn họ không phải là người tốt lành gì đâu, bọn họ Trịnh Khánh Vân liều mạng lắc đầu, dưới cái nhìn của cô, cho dù Bùi Nguyên Minh có thể đánh lại nhưng mà đối có phương lại có nhiều người như vậy thì nếu như anh ở lại cũng chỉ có một kết cục duy nhất đó chính là chết. “Em đi trước đi, đi tìm Khánh Vân, con bé cần em. Ngoài ra còn chưa biết ba mẹ ở đâu nữa, em nhanh chóng liên lạc với bọn họ đi”

Bùi Nguyên Minh trầm giọng mở miệng.

Sau đó anh nhìn mấy người quản lý cấp cao của tập đoàn Thiện Nhân một chút.

Trên thực tế mấy người quản lý cấp cao này đã nhận ra thân phận của Bùi Nguyên Minh rồi, dù sao trước đó lúc ở buổi lễ điều chỉnh tài sản thì Bùi Nguyên Minh cũng đã lộ mặt qua.

Thế nhưng bọn họ cũng đều biết thân phận của Bùi Nguyên Minh là tuyệt đối bí mật.

Giờ khắc này ở dưới sự ra hiệu của Bùi Nguyên Minh, bọn họ đương nhiên không dám nói thừa mà trực tiếp kéo Trịnh Tuyết Dương còn đang khóc lóc chạy ra ngoài.

Lúc này đây, Hồng Thất Phong đang khoanh tay, quả nhiên là không có bảo người chặn đường bọn người Trịnh Tuyết Dương lại. Có điều trên đường đi, mấy tên côn đồ xuất hiện càng ngày càng nhiều, cuối cùng đã có mấy trăm người vây quanh Bùi Nguyên Minh.

Chỉ có thể nói Hồng Nhân Tổ không hổ là vua của Đà Nẵng, mỗi một tên tai sai đều có thể có thực lực mạnh đến như vậy. Chẳng qua Bùi Nguyên Minh chỉ dùng vẻ mặt hờ hững nhìn cảnh tượng này, biểu cảm không có thay đổi gì lớn.

Mười phút sau, những người quản lý cấp cao này đã dẫn theo Trịnh Tuyết Dương rời xa công trường.

Giờ phút này Trịnh Tuyết Dương đã không còn chút sức lực nào, sắc mặt cô tái nhợt mở miệng nói: “Chồng tôi, anh ấy không có sao chứ…

Một người quản lý cấp cao dùng ánh mắt phức tạp trả lời: “Cô Dương à, cô yên tâm đi, có người dám ở địa bàn của tập đoàn Thiện Nhân chúng tôi gây sự thì đó chính là gây khó dễ với Thế Tử Minh”

“Thế Tử Minh ở bên kia chắc chắn sẽ ra tay.”

“Chồng của cô sẽ không có việc gì đâu.”

Nói xong, mấy người quản lý cấp cao này cũng không biết nói cái gì cho tốt nữa. Chúng tôi đều biết chồng của cô là Thế Tử Minh đó, nhưng mà chúng tôi không thể nói đâu! Chuyện này ở nội bộ tập đoàn Thiện Nhân của chúng tôi cũng là chuyện bí mật tối cao.

Một người quản lý cấp cao khác nói: “Cô Tuyết Dương, không phải nói em gái của cô gặp chuyện gì sao? Việc cấp bách vẫn là nhanh chóng đi tìm cô ta đi, những chuyện khác để cho Thế Tử xử lý là được rồi.”

Trịnh Tuyết Dương cắn môi đáp: “Nhưng mà trước đây tôi từ chối lời cầu hôn của Thế Tử Minh, bây giờ bảo anh ấy cứu chồng tôi thì anh ấy có đồng ý không?”

Một đám quản lý cấp cao dở khóc dở cười: “Cô Tuyết Dương à cô yên tâm đi, lòng dạ của Thế Tử Minh rất rộng rãi, chút chuyện này anh ấy sẽ không để ở trong lòng đâu.”

Ngay lúc Trịnh Tuyết Dương còn muốn nói cái gì nữa thì có một chiếc xe Toyota Prado ngừng lại, người ngồi trên ghế lái là Lôi Tuấn Quang.

Lúc này anh ta liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái rồi nói: “Cô Tuyết Dương, Thế Tử phái tôi dẫn em gái cô đến. Anh ấy nói đưa các người về Đế Cảnh Hoa Viên trước, những chuyện khác để anh ấy đến xử lý

Trịnh Tuyết Dương nhận ra Lôi Tuấn Quang.

Nghe được phó tổng giám đốc tập đoàn Thiện Nhân tự thân nói với mình những lời này, lúc này Trịnh Tuyết Dương mới thở dài một hơi.

Tinh thần của cô hôm nay vẫn luôn luôn ở trạng thái hết sức căng thẳng, giờ phút này mới bình tĩnh lại, bỗng chốc ngất xỉu ngay tại chỗ.

Một người phụ nữ trong đám mấy người quản lý cấp cao giúp dìu Trịnh Tuyết Dương lên xe, sau đó lo lắng nói: “Tổng giám đốc Quang, bên phía Thế Tử…

Ánh mắt Lôi Tuấn Quang giá lạnh, lạnh lùng nói: “Các người yên tâm đi, dám động đến vợ với người nhà của Thế Tử, bất kể là ai thì lần này cũng xong đời thôi!”

Giờ phút này, Bùi Nguyên Minh đã bị mấy trăm tên côn đồ hoàn toàn vây anh vào giữa, chỉ có điều là chân phải của anh vẫn giẫm ở trên ngực của Tô Đức Thắng như cũ.

Hồng Thất Phong nhíu mày nhìn một màn này, chậm rãi nói: “Họ Bùi kia, tôi đã thả người phụ nữ của anh đi rồi, bây giờ có phải là anh nên thả cậu chủ nhỏ của chúng tôi ra không?”

Đọc truyện chữ Full