TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 256: Hạn bạt* ra đời

* Một loại quái vật gây hạn hán trong thần thoại Trung Quốc.

Một thời gian sau, những người từ quan nội** đến dần tụ tập nhau lại, tạo thành thôn trang. Có năm, một nhóm người từ quan nội chạy nạn đến đây, đều là đồng hương với nhau nên mọi người giúp họ đốn gỗ, lợp nhà, còn dạy họ khai hoang. Không ngờ lúc đó, một người họ Y khai hoang lại đào được mồ mả lâu đời.

** Vùng đất bên trong Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía Tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.

Lúc ấy mọi người trong thôn đều đi xem, sư phụ của chú họ cũng đến, không ngờ bãi đất hoang vốn toàn cỏ dại lại có một cái động lớn đến thế! Mọi người cầm đuốc đi vào trong, nhìn thấy một quan tài sơn son nằm trong động.

Cũng không biết do chiếc quan tài để lâu tự mục nát, hay bị chuột cắn, mà có góc thủng một lỗ lớn, bên trong mơ hồ nhìn thấy quần áo phụ nữ.

Trong những người đến hóng hớt, có một người to gan tên là Cẩu Thặng, hắn không thèm nghĩ gì, đã chui vào cái động lớn kia. Đến lúc đi ra, hắn cầm một chiếc trâm cài tóc bằng bạc của nữ giới, chế tác cực kỳ tinh xảo ra.

Mọi người nghĩ trong quan tài có nhiều thứ đáng giá, nhao nhao cầm cuốc bổ quan tài ra. Sau khi mở nắp quan tài, quả nhiên bên trong có một người phụ nữ mặc quần áo triều Thanh.

Mà điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là khuôn mặt người phụ nữ này giống như vẫn đang sống, không giống người chết chút nào! Người khác nhìn Cẩu Thặng cầm cây trâm bạc mà ghen tỵ, ai cũng lao vào chiếm đoạt đồ trên người nữ thi triều Thanh…

Sư phụ của chú họ lúc đó nhát gan, thấy nữ thi thì đã bị dọa không dám đến gần, những người khác sau khi cầm được mấy thứ đáng giá là giải tán ngay, ném xác ra ngoài.

Đến đêm, lúc sư phụ của chú họ đi nhà xí thì nghe thấy chó cả thôn sủa ầm lên, lúc đó ông ấy không để ý, tưởng là mấy con chồn hoang đi vào thôn.

Không ngờ sáng ngày hôm sau, gà vịt mấy nhà đều chết, mà đều ở tình trạng bị hút khô máu. Người trong thôn đều nghĩ là do chồn vàng làm, không ai ngờ đến nguyên nhân khác.

Đến tận một hôm, người gõ mõ trong thôn là Nhị Hỉ canh hai đi đến nhà lão Chu ở đầu thôn, nghe trong chuồng gà có tiếng động, vốn tưởng là chồn đến ăn gà, ai ngờ khi đến gần xem thì mém chút bị hù chết…

Nữ thi triều Thanh trong mộ mới đào được hôm trước đang cầm một con gà đưa lên miệng, con gà đang giãy giụa bị ả hút mấy ngụm thì chết đi! Nhị Hỉ gào lên, quay đầu bỏ chạy, không ngờ bị nữ thi đó đuổi theo!

Vì Nhị Hỉ trước kia bị bệnh, nên thân thể không toàn vẹn, què một chân, sau đó mới thành người gõ mõ trong thôn. Anh ta chạy không được bao xa thì bị nữ thi đuổi kịp, sau đó bị cắn vào cổ một cái!

Đến sáng hôm sau, lúc đi làm đồng người ta mới phát hiện Nhị Hỉ đã chết. Họ kinh hãi phát hiện tình trạng anh ta chết rất giống mấy loại gia súc bị giết kia! Người trong thôn choáng váng, nhao nhao đều nói chuyện này là do yêu quái làm!

Từ sau khi Nhị Hỉ chết, trong thôn không có người gõ mõ cầm canh, đến khi trời tối, không ai dám ra ngoài! Thế nhưng gia cầm trong thôn vẫn từng đợt từng đợt chết đi, không ai nhìn thấy cái gì đã giết chúng.

Thời gian qua không bao lâu thì hạn hán bắt đầu xảy ra, chỉ có thể đứng nhìn những gì mình đã gieo xuống từ mùa xuân bây giờ khô chết! Ngay lúc người trong thôn hết cách, một vị đạo sĩ tha phương đi ngang qua thôn định vào xin nước, lại nhìn thấy trên thôn của họ có khói đen mù mịt, chắc chắn có yêu quái quấy phá.

Thế là đạo sĩ nghe ngóng người trong thôn, hỏi xem trong thôn gần đây có xảy ra chuyện gì quái dị hay không? Có một người trong thôn kể cho ông nghe chuyện xảy ra. Ông ấy nghe xong thì biến sắc, vội hỏi mộ cổ phát hiện nữ thi kia ở đâu? Người trong thôn đưa đạo sĩ đến nơi phát hiện nữ thi…

Nơi đó không còn cảnh tượng như trước, cơ hồ khắp nơi đều là đất khô cằn, giống như bị Thiên Lôi giáng xuống vô số nhát sấm. Nhưng chỗ đất bị động kia giống như đã được lấp lại, quan tài bên trong bình yên vô sự.

Đạo sĩ nhìn trời, sau đó nói với mọi người: “Mau, thừa dịp đang là giữa trưa, mọi người mau mang củi lửa đến đây, càng nhiều càng tốt! Trong quan tài này chắc chắn có Hạn Bạt, hôm nay lão đạo sẽ giúp các vị trừ bỏ nó!”

Người trong thôn nhìn đạo sĩ này có tiên phong đạo cốt, không giống kẻ lừa đảo, thì nghe lời ông chạy về thôn kiếm củi đốt. Chờ đến lúc củi lửa đã chuẩn bị đủ, thì đạo sĩ tự cầm cuốc đào đất, đào nắp quan tài lên.

Nắp quan tài vừa mở, mùi hôi thối tràn ra, mọi người bưng kín mũi lại. Mọi người nhìn vào quan tài, phát hiện bây giờ nữ thi đã mặt xanh nanh vàng, tóc đỏ phủ đầu, trông rất dọa người!

Đạo sĩ không quan tâm đến mùi hôi thối này, chỉ thấy ông ấy bổ hai ba nhát cuốc đã lôi được nữ thi ra, ném lên đống củi mọi người mới nhặt về, sau đó lấy diêm điểm lửa!

Mấy ngày khô hạn, đống củi đã cực kỳ khô, một đốm lửa nhỏ cũng có thể bùng lên! Chỉ nghe “tách” một tiếng, lửa lớn lập tức vây quanh nữ thi, nữ thi phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, dọa những người xung quanh chạy thật xa.

Lửa lớn đốt tròn ba canh giờ*, đạo sĩ sợ chưa đốt sạch nữ thi, nên vẫn luôn bảo người dân cho thêm củi, đến tận khi nữ thi bị thiêu không còn chút gì! Lúc đó mới dừng lại…

*Một canh giờ bằng hai tiếng.

Đạo sĩ nhìn nữ thi đã biến thành tro tàn, cuối cùng cũng thở ra một hơi, đúng vào lúc này, trên trời đột nhiên có một tiếng sấm lớn, từng hạt mưa to thi nhau rơi xuống, thôn dân liên tục nhảy nhót hoan hô!

Sau đó, đạo sĩ nói cho người dân trong thôn biết, nữ thi bên trong mộ cổ vốn Thi Sát tu luyện trên trăm năm, sau đó trong lúc họ khai hoang vô tình đào được quan tài của ả, để thi thể lộ dưới ánh trăng, lúc đó mới hóa thành Hạn Bạt.

Cũng may đạo sĩ phát hiện kịp thời, nếu không thêm một thời gian nữa, Hạn Bạt ăn hết gia súc trong thôn sẽ đi hút máu người! Mà Hạn Bạt vừa xuất hiện, cây cối trăm dặm xung quanh sẽ lụi bại, hạn hán liên tiếp nhiều năm, không thu hoạch được gì…

Sau này để cảm tạ ơn cứu thôn của đạo sĩ, họ bỏ vốn dựng cho đạo sĩ một đạo quán nhỏ trong thôn, để ông có thể ở đây lâu dài, không phải bôn ba tứ phương nữa!

Về sau cơ duyên xảo hợp, sư phụ của chú họ tôi bái đạo sĩ làm sư phụ, chuyên tâm học tập thuật số.

Sau khi chú họ kể chuyện này thì nói, cương thi yếu nhất là ban ngày, nếu muốn diệt trừ thì phải tìm nó vào ban ngày, sau đó đốt nó đi! Không được giao tranh vào buổi tối, nếu không lúc đó hậu quả khó lường…

Đọc truyện chữ Full