Chương 980
Chân Hàn Tước bật cười “xì” một tiếng, nói: “Nếu tôi đứng ở đây thì anh ta làm gì còn cơ hội nào nữa chứ?”
Nhà họ Chân ở Tứ Hải là một trong mười dòng họ hàng đầu ở Đại Hạ. Mặc dù xếp thứ chín nhưng Chân Hàn Tước tự cho rằng không có con mèo con chó nào ở đây có địa vị cao hơn anh ta.
Lúc này, trên mặt Trịnh Chí Dụng lộ ra vẻ thù hằn, anh ta nói: “Cậu Chân Hàn Tước, có muốn tôi dẫn người đi bắt tên nhóc kia không?”
“Không vội, bây giờ làm chuyện chính đã, còn chuyện đàn bà làm lúc nào mà chả được.”
Chân Hàn Tước nhàn nhạt nói, ngược lại biết cái gì mới là ưu tiên vào lúc này.
Không xa nơi đám người Chân Hàn Tước đứng chính là Vân Khởi Hải, La Thành Côn và Thanh Thiếu Bình đang đứng cạnh nhau.
Khi thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, Thanh Thiếu Bình chợt nhíu mày, thấp giọng nói: “Thằng rác rưởi này tới đây làm gì? Thật không biết xấu hổ!”
Bùi Nguyên Minh là cháu rể ngoại nhà họ Thanh, mất mặt ở đây chắc chắn cũng sẽ làm nhà họ Thanh mất mặt theo.
La Thành Côn cười nói: “Ông Bình, ông đừng sốt ruột quá làm gì. Biết đâu cháu rể ngoại này dùng cách thức không giống người khác lại có thể được ông Chung ưu ái thì sao? Nếu thật sự như vậy, đến lúc đó còn phải nhờ ông lo liệu lại cho mấy nhà chúng tôi nha.”
Nói đến đó, La Thành Côn và Vân Khởi Hải đều cười phá lên. Hôm nay, mục đích ba nhà bọn họ hội tụ với nhau rất đơn giản, đó là phải mời được Chung Nam Sơn về cùng. Xa hơn nữa đó chính là Hạ Trung Hưng đến đây, Khổng Văn Khưu đến đây, Nạp Hoàng Chi cũng đến đây.
Nói tóm lại, hôm nay ở sân bay Dương Thành, hoặc công khai hoặc bí mật, đã quy tụ tất cả các nhân vật lớn có máu mặt ở Dương Thành. Còn về những nhân vật lớn đến từ những nơi khác thì lại càng không rõ có bao nhiêu.
Trước đám đông, Lý Thành Đức khoanh tay đứng đó, vẻ mặt hờ hững.
Khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt anh ta hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Có lẽ những người khác không biết được thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh nhưng anh ta lại biết rất rõ người này không chỉ đơn giản là một anh chàng ở rể như thế. Tám mươi phần trăm anh chính là Thế Tử Minh trong truyền thuyết.
Chẳng qua là đối với người này, Lý Thành Đức cũng không kiêng dè gì nhiều.
Bởi vì anh ta là Thế Tử Đức của nhà họ Lý ở Cảng Thành.
Ngoại trừ mười dòng họ hàng đầu ở Đại Hạ, nhà họ Lý ở Cảng Thành có thể áp đảo được bất kỳ kẻ nào. “Đây chính là thiếp mời mà anh gửi cho tôi sao? Có chút thú vị đấy! Hôm nay tôi có việc nên không thèm để ý tới anh. Nhưng sắp tới, tôi sẽ cho anh biết nhà họ Lý ở Cảng Thành lợi hại như thế nào.”
Lý Thành Đức thầm giễu cợt trong lòng, không thèm liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh lấy một lần.
Nhưng ngay lúc này, anh ta bỗng nhiên nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vậy mà lại đi thẳng đến nơi anh ta đang đứng. Nhìn thấy hành động này của Bùi Nguyên Minh, Lý Thành Đức hơi ngơ ngác một chút.
Ba người Thanh Thiếu Bình, La Thành Côn và Vân Khởi Hải cũng giật mình theo.
Chân Hàn Tước, Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng cũng hơi sững
Chỉ có mấy người Hạ Trung Hưng, Nạp Hoàng Chi đã biết thân sờ. phận của Bùi Nguyên Minh thì giờ phút này đều tỏ vẻ trầm ngâm.
Một hành động đơn giản của Bùi Nguyên Minh không ngờ lại có thể thu hút sự chú ý của mọi người đang có mặt ở đó. “Có khi nào anh ta biết sự lớn mạnh của nhà họ Lý ở Cảng
Thành mình nên muốn tới xin lỗi không?”
Nhìn thấy biểu cảm của Bùi Nguyên Minh, suy nghĩ của Lý Thành Đức bay xa tít tắp.
Anh ta vốn dĩ không tin là có người dám gây khó dễ cho nhà họ Lý của Cảng Thành ngay tại nơi này. Đà Nẵng tuy lớn nhưng nhà họ Lý của Cảng Thành lại hoàn toàn không xem Đà Nẵng ra gì. Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, Lý Thành Đức cười nói: “Không biết người anh em này có gì cần chỉ bảo?”
Bùi Nguyên Minh nhìn Lý Thành Đức bằng ánh mắt thâm thúy rồi lạnh lùng nói: “Còn thời gian bảy ngày nữa, nếu anh làm theo yêu cầu của tôi, quỳ xuống xin lỗi tôi ngay tại đây thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này. Bằng không thì nhà họ Lý của Cảng Thành không cần phải tồn tại nữa.”