TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 269: Chiếc vali có khóa thần bí

“Bên trong có thi thể không?” Chú Lê lo lắng hỏi, xem ra tôi đã thất thần một thời gian khá lâu rồi.

Nghe thấy tiếng chú Lê hỏi, tôi vội chà xát lên gương mặt cứng đờ vì lạnh, sau đó quay sang nói với ông ấy: “Đỗ Hân Quốc ở trong này!”

Đỗ Lãng nghe vậy thì quỳ ngay xuống đất, kích động nói: “Bà ngoại ơi, cuối cùng con cũng tìm được ông ngoại rồi!”

Hàn Cẩn và ba thuộc hạ của cô ta cầm công cụ đi tới, thứ bọn họ muốn nhất định không phải là những vật tư chiến tranh từ thời chiến tranh thế giới thứ hai kia! Nếu tôi đoán không lầm thì chắc chắn nó có liên quan với gã người Đức và chiếc vali có mật mã!

Nhưng phần đầu của chiếc máy bay cắm quá sâu dưới đất, hơn nữa còn bị bụi đất năm tháng bao trùm nên bọn Hàn Cẩn đào cả nửa ngày mà phần đầu chiếc máy bay cũng không động đậy tí nào. Cuối cùng Trát Tây thấy sắc trời đã tối mới nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta về chỗ hạ trại trước đã, sáng sớm mai lại đến.”

Dù bọn Hàn Cẩn rất không cam tâm, nhưng họ không phải là kẻ ngu ngốc, đến khi trời tối mà còn ở lại đây thì chính là hành động rất không sáng suốt. Nếu lỡ như gặp phải thú dữ thì… rất có thể nó sẽ tấn công họ bất cứ lúc nào.

Quay về nơi hạ trại, hai người ở lại trước đó đã nhóm một đống lửa, tôi lập tức chạy tới bên cạnh đống lửa và ngồi xuống, sưởi ấm tay chân đang cứng ngắc của mình.

Tuy nhiệt độ bây giờ cũng không quá thấp, nhưng chúng tôi đã ở bên ngoài ròng rã cả một ngày, chưa ngồi thì còn không sao, vừa ngồi xuống tôi đã cảm giác cả người mình đau buốt, ngay cả ngón tay cũng không cử động được.

Trát Tây đun cho chúng tôi ít trà bơ, sau đó lại lấy thịt bò khô ra chia cho chúng tôi ăn. Trước đây tôi không thích món này lắm, nhưng bây giờ ăn lại cảm thấy càng nhai càng thơm, càng nhai càng thấy tăng thêm sức lực!

Ăn uống no đủ xong, tôi uể oải ngồi bên cạnh đống lửa, cảm giác từng luồng sóng nhiệt sưởi ấm làn da đỏ bừng, loại cảm giác này rất thoải mái! Đột nhiên Hàn Cẩn ôm Kim Bảo ngồi xuống bên cạnh tôi, như là có chuyện gì đó muốn nói.

“Năm đó trên máy bay, ngoại trừ Đỗ Hân Quốc ra thì còn gì… người nào khác không?” Hàn Cẩn giả vờ lơ đãng hỏi.

Cô ta đã giả vờ như thế, tôi cũng giả vờ như không nghe thấy gì, nhắm mắt lại, không tiếp chuyện với cô ta.

“Trương Tiến Bảo, cậu đừng có nói là đang ngủ nhé!” Giọng Hàn Cẩn hơi không vui.

Tôi làm bộ như vừa mới phản ứng lại, nói: “Hả? Cô đang nói chuyện với tôi à? Ồ, thật ngại quá! Tôi vừa mới thiếp đi, cô mới nói cái gì cơ?”

Hàn Cẩn thở hắt ra một hơi, tôi biết cô ta đang kiềm chế xúc động muốn đánh tôi, sau đó cô ta tiếp tục kiên nhẫn nói với tôi: “Tôi nói là, năm đó trên máy bay có người nào đặc biệt… hay đồ vật nào đó không?”

Tôi giả vờ như phải suy nghĩ rồi nói: “Ngoại trừ Đỗ Hân Quốc thì… chẳng phải còn có một người nước ngoài đấy sao? Thi thể của ông ta cũng do mấy người khiêng ra đấy? Chẳng lẽ cô quên rồi à?”

“Trừ cái đó ra thì sao? Không còn cái khác nữa à?” Hàn Cẩn đột nhiên mất kiên nhẫn mà hỏi.

Tôi tỏ vẻ mờ mịt, lắc đầu: “Cái khác? Cái khác gì cơ? Vũ khí? Đạn dược? Những thứ này có tìm ra cũng không thể dùng được nữa, không phải đội của cô đến đây vì mấy thứ cũ nát ấy đấy chứ? Thế thì thua thiệt lớn rồi!”

Hàn Cẩn trừng mắt nhìn tôi một lúc, sau đó cô ta không nói gì nữa mà bỏ đi luôn, tôi biết cô ta bị mình chọc tức rồi! Đinh Nhất và chú Lê thấy Hàn Cẩn giận dữ bỏ đi thì tới hỏi thăm tôi xem thế nào?

Tôi khẽ kể lại những chuyện đã thấy trong trí nhớ của Đỗ Hân Quốc cho hai người họ nghe, chú Lê tỏ vẻ nghi hoặc: “Cháu nói là ngoại trừ Đỗ Hân Quốc và tay người Đức kia thì còn có hai người Mỹ và một cái vali có khóa mật mã rất quan trọng nữa?”

Tôi gật đầu, nói: “Thứ quan trọng nhất hẳn là cái vali kia, cháu cảm thấy lần này bọn Hàn Cẩn đến đây là vì nhằm vào nó!”

Chú Lê cau mày, suy nghĩ một lúc mới nói: “Đã qua 60, 70 năm rồi mà còn khiến cho người ta phải bận tâm như thế, nhất định nó phải rất có giá trị, bọn Hàn Cẩn tuyệt đối không làm những gì không có lợi. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp cô ta không? Mục tiêu lúc đó của cô ta là mẫu virus có từ 30 năm trước, vậy lần này có thể nào cũng là một thứ tương tự như thế không?”

Nghe lời chú Lê nói, tôi cảm thấy khả năng này rất có thể xảy ra, bởi vì trong ký ức của gã người Đức kia, tôi từng nhìn thấy ông ta thường xuyên mặc áo khoác trắng ở trong phòng thí nghiệm, đi tới đi lui loay hoay với mấy cái bình lọ. Cái đó rất có thể liên quan đến thứ virus mà bọn Nhật Bản năm đó làm ra, là đang nghiên cứu chế tạo ra thứ vũ khí sinh hóa nào đó.

Nghe nói năm đó nước Đức có được thành tựu tương đối quan trọng trong lĩnh vực nghiên cứu, nhưng sau đó họ trở thành quốc gia thua trận, nên những tài liệu quý giá khi đó đều bị mất tích. Có tin đồn là bị Mỹ và Liên Xô chia nhau lấy mất, nhưng đến bây giờ cả hai quốc gia này đều không thừa nhận chuyện đó.

Tiếc là tôi không hiểu tiếng Đức, nếu không thì cũng có thể lấy được chút tin tức có giá trị trong ký ức của gã người Đức kia. Dù bây giờ chúng tôi đã tìm được hài cốt của Đỗ Hân Quốc, nhưng tôi biết thứ Hàn Cẩn muốn tìm cũng không ở trên người ông ấy.

Nếu tôi đoán không nhầm thì nó đang nằm trên tay người tên Anderson, chỉ là đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm thấy thi thể của ông ta. Tôi thấy mặc kệ thứ đồ vật trong cái vali ấy là gì, chỉ cần bọn Hàn Cẩn có được nó, chắc chắn sẽ chiếm làm của riêng. Nếu nó cũng đáng sợ như virus YN-12 trước đó thì tôi tình nguyện để nó mãi bị chôn vùi trong băng tuyết, vĩnh viễn không bao giờ bị con người phát hiện ra!!

Vì thế mà tới giờ, ngoài Đinh Nhất và chú Lê, tôi không hề nói cho ai biết những chuyện xảy ra trên máy bay, bao gồm cả Đỗ Lãng… Nói thật, đừng trách tôi có lòng tiểu nhân, bởi vì cả bọn Hàn Cẩn lẫn cái tổ chức nước ngoài kia đều do anh ta liên hệ đến, có trời mới biết anh ta có phải cùng một bọn với Hàn Cẩn hay không…

Nghĩ tới đây, tôi không thể không thừa nhận mình bây giờ càng ngày càng gian xảo. Nhớ tới ngày đó khi mới gặp chú Lê, tôi vẫn còn là một cậu thiếu niên ngây thơ, thuần khiết! Không biết có phải do tôi học hư từ ông ấy không nữa.

Lúc này tôi bỗng nghe thấy chú Lê hắt xì hai cái hiếm thấy, sau đó chú lẩm bẩm: “Chắc chắn là tên khốn nào đang mắng mình đây mà!”

Tôi không nhịn được cười, nhưng lại sợ ông ấy đoán được là do mình đang nghĩ xấu về ông ấy nên đành phải cố nén. Đinh Nhất thấy tôi chuẩn bị về lều ngủ thì cũng đi theo tôi.

Đi vào lều, tôi lập tức thấy ớn lạnh, chút hơi ấm vừa sưởi được bên đống lửa cũng lạnh dần. Tuy bây giờ không phải là lúc lạnh nhất trong năm, nhưng bên dưới đám đá vụn này chính là sông băng, cho dù tất cả chúng tôi ngủ bên trong túi ngủ, cũng vẫn thấy không quá ấm áp.

Đọc truyện chữ Full