TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 283: Đứa trẻ mắc bệnh kỳ lạ

Lúc đầu Hách Ái Quốc rất mạnh miệng, không chịu nhận mình giết người. Đến tận khi cảnh sát nói đã tìm được thi thể của Ngưu Đắc Vượng, gã mới đành thú nhận quá trình giết người cướp của của mình.

Mỗi người đều có tham niệm, thế nhưng người bình thường sẽ học được cách khống chế nó, chứ không phải bị nó kiểm soát… Lúc đầu Hách Ái Quốc có vợ có con, nhưng vì cờ bạc mà đi đến con đường chẳng ra gì. Dạng người này cuối cùng sẽ nhận sự trừng phạt của pháp luật, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt chúng tôi đã ở nhà chú họ gần hai tuần lễ, vì lo lắng không đặt được vé về nên chúng tôi đã đặt từ trước.

Thời gian gặp nhau luôn ngắn ngủi, chúng tôi bước lên máy bay trong sự lưu luyến của chú thím. Thật ra Chiêu Tài cũng không ở thêm được nữa! Vì chị ấy còn bận nhớ thương bác sĩ Triệu đã đi họp ở Quảng Tây về.

Trước khi đi, chú họ còn bảo tôi vào dâng đồ cho tổ tiên, theo như chú ấy nói, đã về đến đây, không thể không chào hỏi.

Sau khi về đến nhà, tôi đem quà đặc sản Đông Bắc chú họ tặng đến cho chú Lê. Lão già này thấy tôi về sớm hơn hai ngày, vừa nhìn thấy tôi cầm hạt phỉ, nấm và hạt thông tới thì cười đến không khép được mồm: “Toàn là đồ tốt đây! Bây giờ mấy đồ bán ở ngoài chẳng biết thật giả thế nào, muốn ăn đồ thật cũng không dễ đâu!”

Tôi đặt đồ xuống: “Biết chú thích ăn nên chú họ cháu tự tay đi hái đấy, không có một tí giả nào đâu ạ!”

Chú Lê cầm túi nấm lên ngửi ngửi: “Đúng! Chính là mùi này, trưa nay chú sẽ ra tay làm gà hầm nấm!”

Đến trưa, chú Lê nói là làm, nấu một con gà hầm nấm cho tôi và Đinh Nhất, mùi thơm khiến chúng tôi không biết Nam Bắc ở đâu nữa! Tôi nhìn mặt chú Lê hồng nhuận, biết ngay những ngày chú ấy ở nhà đại sư huynh của mình rất thoải mái, dù sao lần trước chúng tôi cũng đã giúp ông ấy không ít việc…

Ba chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, tôi kể lại chuyện lúc ở nhà chú họ, chú Lê gật đầu nói: “Con người mà, có đôi khi không biết có phải bị ma quỷ mê hoặc hay không, chỉ vì ba vạn đồng mà nghĩ đến việc giết người!”

Không ngờ, Đinh Nhất vẫn im lặng ngồi ăn bỗng lên tiếng: “Chuyện này cũng chỉ là nhân quả tuần hoàn thôi mà...”

Tôi và chú Lê đều ngẩn người, không ngờ Đinh Nhất có thể nói ra một câu như vậy...

Sau khi nói chuyện ở Đông Bắc, tôi hăng hái hỏi chú Lê, lần này chú ấy đi Hà Nam có chuyện gì không?

Chú Lê nhấp hớp rượu, sau đó híp mắt nói với tôi: “Quan hệ của chú và sư huynh vẫn tốt, đệ tử của huynh ấy đông đảo, việc nhỏ bình thường huynh ấy sẽ không ra tay! Thế nhưng trong nửa tháng này lại gặp phải một chuyện kỳ quái, khiến ông ấy không thể không trực tiếp ra mặt. Đáng tiếc đến cuối cùng vẫn không nghĩ ra được cách, đành bất lực...”

Tôi hiếu kỳ hỏi: “Có chuyện kỳ quái gì mà ông ấy không giải quyết được? Không phải là nhờ chú giúp tìm thi thể chứ?”

Chú Lê lắc đầu nói: “Dĩ nhiên không phải, cháu cũng không biết thôi, chú không phải người giỏi tìm xác nhất. Đến nhờ ông ấy giúp lần này là cha mẹ của một đứa trẻ, đứa bé này bị một căn bệnh kỳ lạ, các bệnh viện lớn đều không thể tìm ra là bệnh gì, nên không có cách gì chữa trị!”

Chú Lê vừa uống rượu vừa kể cho chúng tôi nghe “việc lạ” mà sư huynh của mình gặp phải…

Đó là ngày thứ ba chú Lê đến chỗ Liêu đại sư, một đôi vợ chồng họ Kim đến nhà viếng thăm, muốn nhờ Liêu đại sư xem bệnh cho con mình. Liêu đại sư là một người rất có quy tắc, nếu thật sự có bệnh, ông ấy sẽ kiên quyết không xem, bình thường đều khuyên đưa đến bệnh viện.

Thế nhưng cặp cha mẹ hôm nay đến đây nói họ đã đưa con đến khắp các bệnh viện lớn, nhưng không ai chữa được cho con họ. Liêu đại sư nghe xong rất tò mò, không biết là dạng bệnh gì mà các bệnh viện lớn khắp cả nước đều không chữa được?

Đến lúc họ đưa con đến cho ông ấy kiểm tra, Liêu đại sư khá giật mình, không phải chưa từng nhìn thấy chứng bệnh lạ khó chữa, nhưng thứ bệnh cổ quái như thế này là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy…

Cậu bé này chưa đến 13 tuổi, cơ thể gầy như que củi, nhưng bụng lại to như cái sọt, giống như phụ nữ có thai. Sau khi hỏi thăm mới biết, đứa bé này mới bị bệnh hơn nửa năm nay.

Mới đầu ngày nào nó cũng đau bụng lúc nửa đêm, bọn họ đưa đến bệnh viện kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng cứ nửa đêm là nó lại đau bụng thì bác sĩ cũng không nói rõ nguyên nhân.

Mấy ngày sau, mẹ cậu bé phát hiện hình như con mình mập ra? Nhưng lại thấy có gì đó không hợp lý lắm. Đến tận lúc bạn học của cậu bé đến nhà chơi mới nói: “Kim Chí Vĩ, sao cậu chỉ béo bụng mà người không béo thế!”

Lúc đó hai vợ chồng mới để ý bụng con mình đúng là to hơn bình thường, hai người lại đưa đến bệnh viện kiểm tra! Nhưng sau khi có kết quả tổng quát, các bác sĩ vẫn chỉ nói con họ bụng to là do tích mỡ, hay nói thẳng ra là béo, không phát hiện có bệnh gì khác.

Nhưng từ ngày đó trở đi, bụng con họ giống như bị thổi khí vào, ngày càng lớn, mà chân tay thì ngược lại ngày càng gầy, giống như cái bụng đã hút hết dưỡng chất của cả người.

Cho nên họ đưa con đi một lượt cả nước, thế nhưng kết luận đều không khác mấy. Tất cả đều nói con của họ vẫn bình thường, bụng to chỉ là do mỡ, không có khối u, nên đề nghị họ đưa con đi kiểm tra hệ thống nội tiết xem có vấn đề gì không.

Cuối cùng, bọn họ đành phải đưa con đi kiểm tra hệ thống nội tiết, xem có phải tuyến yên có vấn đề hay không. Nhưng kết quả vẫn là bình thường! Sau đó họ đưa con đến một thầy thuốc Trung y, Tây y không được thì thử Trung y xem sao!

Vị Trung y này chỉ bắt mạch cho con của họ, sau đó vén áo nhìn cái bụng lớn kia rồi bảo họ về đi! Ông ấy không chẩn được bệnh này!

Đây đã là hi vọng cuối cùng của vợ chồng họ, thấy lão Trung y rõ ràng đã bắt ra được gì đó nhưng lại không chịu nói, họ sao có thể đi được?

Cuối cùng, lão Trung y bị họ dây dưa, đành phải nói thật với họ: “Tôi làm nghề y đã hơn 50 năm, các loại bệnh phức tạp khó chữa đều đã gặp, con hai người là bị bệnh tâm thần, đi tìm cao nhân xem đi! Đừng chạy đến bệnh viện nữa, chỉ làm đứa nhỏ càng chịu tội...”

Thế là hai vợ chồng họ trăm phương ngàn kế mới tìm được Liêu đại sư, muốn nhờ ông xem cho con mình cuối cùng là bệnh gì!

Đọc truyện chữ Full