TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 285: Cộng sinh

Cha Kim Chĩ Vĩ đau khổ nói: “Lúc ấy đều do luật sư kia, là anh ta nói với chúng tôi ý này. Anh ta nói bây giờ đã thành tranh chấp dân sự, chúng tôi muốn kéo dài thì cứ kéo dài thôi, dù sao con tôi cũng chưa thành niên...”

Liêu đại sư không muốn nghe họ nói thêm gì nữa, thật không biết cha mẹ như thế nào mới nuôi dạy con cái thành không biết sợ là gì như thế…

Ông ấy lạnh lùng nhìn ba người nhà họ: “Không phải đến giờ các người vẫn không có chút hối hận nào với người phụ nữ mang thai kia chứ?”

Cha Kim Chí Vĩ yếu ớt nói: “Không phải nhà họ đòi tiền à? Đến lúc đó tòa án phán quyết trách nhiệm, nên bồi thường bao nhiêu thì bồi thường thôi!”

“Hồ đồ! Anh nhìn bộ dáng con anh bây giờ chỉ có tiền bồi thường là xong à? Một xác hai mạng kia là hai mẹ con cùng chết, vốn đã rất mạnh. Thế mà các người không có chút áy náy nào, lúc nào cũng chỉ nhắc đến tiền! Tiền có thể mua được mạng người à? Đó vẫn là một xác hai mạng đấy?! Nếu anh còn không thành tâm hối cải, chỉ sợ tôi cũng không giúp được anh!” Liêu đại sư nghiêm nghị nói.

Nhà họ Kim thấy Liêu đại sư tức giận thì vội vàng nói cả nhà bọn họ nhất định sẽ thành tâm xin lỗi, hi vọng Liêu đại sư có thể cứu đứa con mới 13 tuổi, giữ mạng của nó, tương lai nhất định sẽ làm người tốt!

Liêu đại sư nhìn cả nhà này, không biết nên nói gì cho phải. Mặc dù chỉ là thầy phong thủy, nhưng ông là người hướng thiện, thấy ác mà không nói thì ông không làm được.

Kế sách hiện giờ chỉ có thể để cả nhà đó thành tâm sám hối, sau đó siêu độ cho âm hồn của người phụ nữ kia, trấn an thật tốt, hi vọng người phụ nữ đó khi còn sống là kẻ thấu hiểu lý lẽ!

Muốn chiêu hồn nhất định phải có ngày sinh tháng đẻ mới được. Thế là Liêu đại sư bảo người nhà họ Kim kia đến nhà người chết thành tâm xin lỗi, sau đó xin ngày sinh tháng đẻ của người chết để siêu độ vong hồn.

Người nhà của thai phụ cũng là người tốt, mặc dù tòa án còn chưa phán quyết nhưng nhà họ Kim đã đến tận cửa nhận lỗi, cũng không còn ý chạy trốn, nên bọn họ giao ngày sinh tháng đẻ ra.

Liêu đại sư biết được ngày tháng năm sinh thì chọn một ngày hoàng đạo, làm phép chiêu hồn, để ba người họ Kim mượn cơ hội này thành tâm xin lỗi, hi vọng có thể nhận được sự tha thứ của cô ấy…

Sau khi đã chuẩn bị xong, Liêu đại sư đốt bùa vàng có viết ngày tháng năm sinh người chết trên đó, niệm chú chiêu hồn. Vốn là trời đêm không sóng không gió, đột nhiên lại nổi một trận gió lạnh, thổi đến mức mấy người ở đó không mở mắt được.

Chờ khi gió âm thổi qua, chỉ thấy Kim Chí Vĩ vừa rồi còn ở bên cạnh giờ đã đứng phía trước hương án, mặt âm trầm nhìn những người ở đây.

Liêu đại sư nhìn dưới chân Kim Chí Vĩ, phát hiện gót chân nâng lên, lúc này đã bị ma nhập thân.

“Người đến là Tôn Thiến Thiến đã chết phải không?” Giọng điệu Liêu đại sư lành lạnh.

Chỉ thấy Kim Chí Vĩ cười lạnh nói: “Tìm tôi có chuyện gì à?”

Liêu đại sư nghe thấy giọng người phụ nữ không có thiện ý, thầm biết là không tốt, chỉ sợ ma nữ này không dễ dàng bỏ qua ý đồ của mình! Thế là ông đanh giọng nói: “Hiện giờ người nhà họ Kim đã thành tâm hối cải, tiền bồi thường cũng sẽ đưa đủ đến tay người nhà cô, cô cũng nên buông bỏ chấp niệm, đi đầu thai đi...”

Không ngờ Kim Chí Vĩ cười như điên nói: “Đây đúng là chuyện buồn cười nhất tôi được nghe! Tôi đang sống sờ sờ mà bị nó đâm chét, bồi thường ít tiền có thể xong việc à? Con của tôi thì sao? Ai bồi thường con cho tôi?”

“Tôi cũng sẽ siêu độ cho con cô, để nó có thể sớm luân hồi chuyển thế, cô hẳn là...” Liêu đại sư còn chưa nói hết đã thấy Kim Chí Vĩ ngắt lời: “Không cần, con tôi có thể chuyển thế hay không cũng không cần đại sư quan tâm! Ngay bây giờ nó có thể trùng sinh rồi!”

Kim Chí Vĩ vừa dứt lời, đã ôm bụng kêu đau, cha mẹ nó đi lên trước xem con trai mình làm sao, vừa vén quần áo lên đã vội lùi về sau liên tục.

Liêu đại sư bước lên xem, chỉ thấy cái bụng tròn vo của Kim Chí Vĩ lúc này giống như có đứa bé muốn chui từ đó ra ngoài. Bụng Kim Chí Vĩ phình lên một hình hơi mờ, như nhìn thấy khuôn mặt của một đứa trẻ!

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Liêu đại sư, cầu xin ông hãy cứu con trai tôi!” Mẹ Kim vừa nói vừa dập đầu với Liêu đại sư.

Đây cũng là lần đầu tiên Liêu đại sư gặp tình huống này, trong tình thế cấp bách, ông cắn ngón giữa, lấy máu vẽ một bùa Định Hồn lên bụng Kim Chí Vĩ, tạm thời ổn định trong lúc nguy khốn. Thế nhưng dù làm vậy, bụng Kim Chí Vĩ đã vỡ ra chảy máu, nhất định phải đưa đến bệnh viện cấp cứu mới được!

Mạng của đứa bé này sắp bị ma nữ lấy đi một sớm một chiều, cho nên Liêu đại sư theo cha mẹ nó đưa nó đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ trực bị dọa hết hồn.

Thế nhưng với kinh nghiệm của mình, ông ta cảm thấy đây là có tác nhân bên ngoài, cũng không biết vì sao mấy lần trước lại không kiểm tra ra! Bây giờ vật xâm lấn đã không thể phẫu thuật được nữa, nếu nhất quyết phẫu thuật, chỉ sợ Kim Chí Vĩ không chịu được!

Chú Lê nói đến đây, đột nhiên phát hiện chén đã hết rượu, đứng dậy lấy một chai bia.

Tôi đang chăm chú lắng nghe, vội giục chú ấy: “Sau đó thì sao ạ! Thai ma đó trong bụng phải làm thế nào ạ?”

Chú Lê hừ một tiếng nói: “Còn có thể làm sao? Nếu như đứa bé kia mổ lấy thai ma đó ra, nó chết chắc không phải nghi ngờ, nhưng nếu để mặc kệ cứ phát triển, thai ma đó tự phá bụng chui ra, thì đứa bé kia cũng chỉ có con đường chết...”

“Chẳng lẽ không có cách nào sao?” Tôi không hiểu nói.

Chú Lê lắc đầu nói: “Cuối cùng sư huynh ta chỉ có thể dùng một lá bùa Tỏa Hồn trấn trụ thứ xấu xa kia trong bụng đứa bé, sau đó hướng dẫn nó cách sống chung với thứ kia, chỉ sợ đứa bé cả đời này chỉ có thể cứ sống như thế! Cho nên đừng cho là mình chưa thành niên, mình là kẻ yếu mà vô tình đả thương người khác. Quả báo không phải là thứ không thích thì không nhận, vẫn là câu nói đó: Không phải không báo, chỉ là chưa đến thời điểm thôi!”

Chú Lê nói xong thì uống hết chai bia…

Sáng hôm sau, hiếm khi tôi dậy sớm như vậy, bỗng dưng nổi hứng dắt Kim Bảo đi dạo, nửa tháng không gặp, nhóc này đã cao hơn rồi. Trước đó nó cao hơn Teddy bạn nó nửa cái đầu, giờ chắc cao hơn một cái đầu.

Ai ngờ lúc chúng tôi chuẩn bị đến chỗ cũ tìm bạn Teddy của Kim Bảo chơi một lúc, đột nhiên nghe thấy phía trước một tiếng kêu sợ hãi, nghe cực giống giọng của chủ Teddy. Nghe cô ấy kêu thê thảm, chắc là có chuyện xảy ra! Tôi vội ôm Kim Bảo chạy đến.

Vừa đi qua dải cây xanh, thấy một con chó to lớn đang cắn Teddy, lúc này Kim Bảo đòi xông về phía trước nhưng bị tôi nhanh tay kéo lại, nhìn kích thước của con chó kia, Kim Bảo chỉ là pháo hôi thôi!

Đọc truyện chữ Full