TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 292: Đứa trẻ rơi từ trên cao xuống

Nghe Đinh Nhất cười nhạo, tôi lườm anh ta nói: “Anh đấy, đúng là không lo việc nhà không biết quý củi gạo! Một vạn tệ đã bằng hai tháng tiền lương của nhân viên bình thường rồi, đừng có mà không biết đủ chứ!”

Đinh Nhất nghe vậy cười nói: “Rồi, rồi, rồi, cậu nói đúng, vừa lúc điện, nước, gas và phí bảo vệ đều đến hạn rồi, không biết một vạn tệ này của cậu có đủ không đấy?”

Tôi vừa nghe thì mặt lập tức đau khổ nói: “Nhanh vậy! Quản lý thu phí khu này cũng thật là, đòi tiền đúng hạn thật.”

Sáng sớm hôm sau, tôi phải đi đến chỗ bảo vệ để đóng tiền, vừa lúc gặp được một đám người ở cửa lớn quậy phá. Lúc đầu, tôi còn tưởng do phí bảo vệ quá đắt nên chủ nhà kháng nghị! Nhưng nghe mọi người ồn ào mới biết chuyện không phải như vậy...

Lúc này, tôi thấy chủ của Teddy vừa ôm nó vừa đi đóng tiền, vừa nhìn thấy tôi, cô ấy lập tức tới chào hỏi. Thấy trên cổ Teddy có mang vòng cổ bảo vệ, biết là vết thương của nó cũng chưa khỏi hẳn đâu.

“Đậu Đậu khôi phục thế nào rồi? Lúc dắt chó đi dạo cũng không nhìn thấy.” Tôi cười hỏi cô ấy.

Cô chủ đau lòng nói: “Vết thương bên ngoài tốt rồi, nhưng nó vẫn không dám ra ngoài, trừ phi được tôi ôm, bằng không nửa bước nó cũng không đi.”

Tôi thấy thương tổn lần này chắc đã để lại bóng ma lớn trong lòng Teddy, vì vậy tôi vuốt nó một cái nói: “Thời gian qua đi nó sẽ quên thôi! Đừng lo lắng...”

Hai chúng tôi đợi ở cửa nửa ngày cũng không thấy bên bảo vệ mở cửa, vì vậy mới tò mò hỏi: “Những người này làm gì vậy?”

Chủ Teddy liếc tôi một cách kỳ quái nói: “Anh không biết à?”

Tôi mơ hồ lắc đầu nói: “Biết cái gì?”

Chủ Teddy nhìn xung quanh một chút, sau đó nói nhỏ: “Hai ngày trước, có một bé gái chưa đầy ba tuổi rơi từ tầng 23 xuống sân vườn chết đó! Những người này đều là thân thích của bé gái đó, đến đòi công bằng cho cô bé.”

Tôi ngạc nhiên, hóa ra có chuyện như vậy? Xem ra vài ngày qua tôi để hết tâm tư vào vụ án của Bạch Kiện nên không biết khu chung cư đã xảy ra những chuyện gì.

Chủ của Teddy nói cho tôi biết, buổi trưa hai ngày trước, một cô bé Hân Hân hai tuổi rưỡi đang chơi cùng bà ở dưới sân. Trong lúc bà của Hân Hân mải nói chuyện với hàng xóm không để ý, đã chẳng biết Hân Hân chạy đi đâu chơi rồi.

Lúc đầu, bà của Hân Hân không quá lo lắng, vì cho rằng Hân Hân đi không xa, chắc chỉ ở trong khu chung cư thôi. Vì vậy bà đi tìm khắp khu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô bé đâu.

Lúc này bà của Hân Hân bắt đầu lo lắng, thấy người đi qua là hỏi có nhìn thấy Hân Hân không. May mà trong khu chung cư có một nhóm những chủ nhà đang đứng đó nói chuyện, lúc này có một người tốt bụng kêu gọi mọi người cùng ra ngoài giúp đỡ việc tìm kiếm.

Cùng ngày có không ít chủ nhà khác biết việc này cũng ra ngoài giúp tìm kiếm đứa bé. Nhưng đến tận buổi trưa vẫn không tìm được Hân Hân. Sau đó một chủ nhà khác nhớ lại, lúc Hân Hân mất tích, hình như nghe thấy sân tầng hai có tiếng “Bịch” như có rác rưởi bị vứt xuống.

Vì vậy mọi người liền kéo đến sân tầng hai, thấy Hân Hân đang nằm ở tầng hai, máu me khắp người…

Mọi người lập tức gọi 120 để cứu thương tới, đáng tiếc là khi đứa bé được đưa đến viện thì đã chết rồi! Cha mẹ Hân Hân từ chỗ làm chạy về, không thể chấp nhận được việc này, chỉ mới có mấy tiếng không nhìn thấy con gái, mà đã mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.

Hơn nữa mọi người cũng không nghĩ ra, làm sao mà một đưa bé chưa đầy ba tuổi lại có thể một mình đến tầng 23, làm sao có thể từ tầng 23 rơi xuống sân vườn tầng hai được?

Sau khi báo án, cảnh sát đến khu chung cư lấy đi video giám sát, phát hiện đứa bé rời khỏi tầm mắt của bà lúc 11 giờ 05, tự chơi xung quanh các bụi cây.

Sau đó, có thêm ba đứa bé lớn hơn Hân Hân xuất hiện, bọn trẻ vừa nói cười với nhau vừa đi vào thang máy, Hân Hân cũng tò mò đi theo. Tiếp đó xem đến video trong thang máy, thấy ba đứa trẻ kia đến tầng sáu đã đi hết ra khỏi thang máy, lúc này chỉ còn một mình Hân Hân trong thang máy.

Đáng lý ra, lúc này bất kể là người lên hay xuống thì đều có thể phát hiện Hân Hân một mình trong thang máy. Nhưng điều ngạc nhiên là lúc này thang máy không đi xuống dưới mà trực tiếp đi lên trên tầng 23.

Trong đoạn video, thang máy đến tầng 23, sau đó cửa thang máy mở ra, nhưng lúc này bên ngoài không có bất kì ai, đây chính là thời điểm Hân Hân một mình đi vào tầng 23. Mỗi tầng đều không cài đặt thiết bị giám sát, khi mọi người đi tới tầng 23 thì phát hiện ra hai căn hộ ở tầng này đều chưa có người vào ở, phòng ở đều là phòng thô, cho nên cả chị dọn về sinh cũng không lên đây. Nhìn dưới đất phủ một lớp bụi dày có thể thấy một loạt những dấu chân nhỏ đi đến rào chắn bảo hộ của sân của tầng 23. Lúc này mọi người tức giận phát hiện, rào chắn bảo vệ trên sân tầng 23 còn bỏ trống, mặt trên không có kính bảo vệ, mà các tầng thường sẽ có rào chắn ở sân vườn.

Chính vì sơ suất đó mới khiến bé Hân Hân chưa đầy ba tuổi rơi từ tầng 23 xuống sân vườn ở tầng 2 đến tử vong. Nhưng lúc người nhà Hân Hân tìm đến bảo vệ, họ lại kêu oan. Ở tầng 23 vốn đã lắp đặt kính, nhưng không biết ai gỡ xuống.

Thế nhưng quản lý có khéo đẩy thế nào cũng không thoát được trách nhiệm, dù sao mỗi tháng thu của chủ căn hộ phí bảo vệ cao như vậy, thế mà vẫn xuất hiện sơ suất trí mạng, đây là việc đông đảo chủ hộ không chấp nhận được.

Cho nên khi công ty bảo vệ thông báo thu phí bảo vệ quý này, mới có nhiều người kéo đến đòi được giải thích như vậy. Hơn nữa điều đáng sợ là đây cũng không phải trường hợp đầu tiên trẻ nhỏ bị ngã từ tầng cao xuống.

Trong vòng năm năm trở lại đây, tổng cộng đã xảy ra hơn mười vụ trẻ con bị ngã từ trên lầu xuống, hơn nữa tỉ lệ tử vong vượt quá 70%. Điều này làm dấy lên hồi chuông cảnh giác cho các chủ hộ, họ muốn biết các trường hợp trẻ em bị ngã xuống như vậy là do ngoài ý muốn hay do người gây ra?

Tôi nghe chủ của Teddy nói vậy thì hoảng sợ, không nói được gì, liên tục oán giận chú Lê, sao lại để tôi mua nhà trong khu chung cư này chứ, phong thủy nơi này quả nhiên có rất nhiều vấn đề!

Vì không nộp được phí bảo vệ, tôi vừa về nhà đã than với Đinh Nhất: “Tôi đây đi nộp tiền mà cũng không nộp được.”

Đinh Nhất hỏi tôi làm sao, vì vậy tôi kể lại chuyện ở trước cửa phòng bảo vệ cho anh ta. Anh ta nghe xong thì nhướng mày nói: “Tôi có nghe nói chuyện này, nhưng tôi luôn thấy không đơn giản như vậy...”

“Anh có ý gì? Lẽ nào đây không phải chuyện ngoài ý muốn ư? “ Tôi kinh ngạc nói.

Đọc truyện chữ Full