Kiếm thế toàn thân hắn ta dày đặc tầng tầng lớp lớp như mây, chiếc quạt trong tay phát ra quang mang chói loà tựa như một luồng kiếm quang bắn thẳng ra ngoài.
“Vén mây thấy trăng!”
Chiếc quạt tựa như kinh hồng, loáng lên bay qua, vào giây phút khi hắn ta xuất chiêu. Kiếm thế như mây mù quấn quanh người bỗng nhiên tản ra, cơ thể hắn ta phát ra ánh sáng chói lọi.
Khiến cây quạt bay ra kia như một thanh kiếm của tiên nhân trong núi cao lướt nhanh đáp xuống.
Rầm!
Vẻ mặt Bạch Lê Hiên lạnh lẽo, tuốt kiếm khỏi vỏ, kiếm thế như sấm sét nổi lên. Kèm theo đó là kiếm mang tựa tia sét xé rách màn mây, hất tung cây quạt đang bay đến.
“Yên Vân như mộng!”
Kiếm như khói, người như mây, mây khói như mộng.
Cơ thể Tư Tuyết Y treo giữa không trung đón lấy chiếc quạt bị đánh văng ra ngoài, thân như khói mây, từng luồng kiếm quang bám riết theo bóng hình lúc ẩn lúc hiện, ào ạt chém về phía người Bạch Lê Hiên.
Mà cơ thể hắn ta lơ lửng giữa không trung, dập dềnh bay bổng, thoắt ẩn thoắt hiện.
Sự huyền diệu của kiếm Yên Vân đã được hắn ta thể hiện ra một cách vô cùng sắc nét, khiến người nhìn hoa cả mắt nhưng lại như si như say.
Bóng người như ánh trăng ánh sao, tuấn tú phiêu dật, kiếm như ánh trăng trên nền tuyết bồng bềnh như sương khói.
Nhưng dưới vẻ ngoài đẹp đẽ này lại ẩn chứa ý đồ giết người chí mạng, chỉ cần sơ xảy một chút là sẽ tan thành mây khói, sẽ bị kiếm thế mênh mông này nghiền nát thành bột mịn.
“Tài mọn vặt vãnh!”
Đôi mắt Bạch Lê Hiên lạnh lùng như tia điện, đối diện với kiếm mang hư hư thực thực như mây khói này.
Hắn ta chỉ hừ một tiếng, kiếm mang trong cơ thể hắn ta rít gào như cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Bóng hình hắn ta đi kèm với kiếm thế gào thét khiến ánh mắt của tất cả mọi người càng lộ vẻ khủng hoảng.
“Kiếm chém Vân Lôi!”
Viu viu viu!
Lời nói vừa dứt, cái bóng của hắn ta giống như màn mây được vén lên, chẳng qua mây của Tư Tuyết Y là mây trắng mênh mông.
Còn mây của Bạch Lê Hiên lại là mây điện âm u xầm xì, khi hắn ta sải bước chân đi tựa như những đám mây điện đó đang va đập vào nhau.
Mỗi một bước đi đều có tia điện b ắn ra, trên chiến đài vương giả rộng lớn vang lên tiếng ầm ầm rung động dưới sức va chạm của hai luồng kiếm thế.
Rõ ràng là mây khói vô tận đã vây chặt lấy Bạch Lê Hiên hết lớp này đến lớp khác, nhưng kiếm của hắn ta lại giống như sấm sét.
Dữ tợn mà ngang ngược chém tan tác tầng mây khói này, vô cùng bá đạo.
“Trốn chui trốn nhủi, chẳng lẽ muốn trốn cả đời hay sao?”
Đáy mắt Bạch Lê Hiên thoáng qua tia sáng như điện, đâm tan mây khói sau đó khoá chặt lấy bóng dáng Tư Tuyết Y đang bồng bềnh như khói, nhìn không ra hư thực.
Không đợi hắn ta kịp tỉnh táo lại.
Lật tay đâm ra một kiếm, tia điện trên thân kiếm bung ra chói loà, thế kiếm như chẻ tre. Nơi mà nó đi qua, biển mây mù mênh mông đều bị chém cho tan tành.
Hành tung của Tư Tuyết Y vốn dĩ rất khó nắm bắt, hầu như không thể biết được hắn ta thực sự đang ở chỗ nào, nhưng giờ đây đã hoàn toàn bại lộ dưới chiêu kiếm này.
Đáy mắt thoáng ánh lên vẻ lạ lùng, Tư Tuyết Y mở chiếc quạt giấy chặn lại kiếm này.
Keng!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1470
Chương 1470