TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 298: Ma nữ cầu cứu

Sáng sớm hôm sau, Đinh Nhất ra ngoài từ sớm, vì chuyện đêm qua mà sáng nay tôi không thể dậy để ăn sáng, ngủ mãi đến trưa mới bị chú Lê đánh thức!

Chú ấy nói sáng nay Đinh Nhất lấy ná cao su bắn vỡ hết những tấm gương trong khu chung cư rồi! Tôi vội bật dậy, đứng lên nói: “Cái gì? Vỡ hết rồi ạ? Thế chẳng phải Tôn Tả Đường sẽ biết chúng ta đang đối phó với gã sao?”

Chú Lê lại tỏ vẻ không quan trọng: “Lúc gã hạ cổ với cháu thì cũng đã biết rồi, chúng ta không cần phải che giấu nữa!”

Tôi khẽ gật, không nói thêm gì nữa… Một lát sau, tôi thấy Đinh Nhất cầm một cái ná cao su trở về. Nhìn mặt anh ta có vẻ khá vui, tôi cười với anh ta rồi nói: “Thế nào, được bắn thoái mái chứ?”

Đinh Nhất lắc ná cao su trong tay: “Tuyệt đối không trượt phát nào!”

Mặc dù chúng tôi rất vui sướng vì đã phá được mấy cái gương nhỏ của Tôn Tả Đường, nhưng vẫn không thể không đề phòng gã tìm tới gây sự. Thật ra với những thầy pháp như chú Lê và Liêu đại sư, lúc bình thường họ sẽ không quan tâm đến một số người tâm tư xấu xa, dùng trận phong thủy để tư lợi cho bản thân.

Nhưng lần này lại khác, chú Lê nói, nếu cứ để mặc kệ cho nó tiếp tục phát triển, thì không chỉ đơn giản là chết mười mấy đứa trẻ thôi! Họ không thể mặc kệ những thứ tà thuật trái đạo đức như vậy được.

Nhưng họ lại không thể nói là chắc được mấy phần… Tôi không hề biết cả đời hành nghề của chú Lê và Liêu đại sư, đây cũng được tính là một trong những lần nguy hiểm nhất, vì lần này họ phải đấu với người khác…

Nói đến cũng lạ, từ khi Đinh Nhất làm vỡ tất cả các gương nhỏ trong khu chung cư xong, vốn chúng tôi còn tưởng Tôn Tả Đường sẽ lập tức tới trả thù, nhưng chờ đến hai ngày sau gã vẫn không có phản ứng gì.

Nhưng như vậy càng khiến chúng tôi thêm hoảng sợ, không ai biết có phải gã đang chuẩn bị hành động gì không… Vì để biết người biết ta, tôi lại đành đến tìm mẹ Đậu Đậu.

Ai ngờ lúc tôi còn chưa kịp hỏi thì cô ấy đã nói là có chuyện muốn nhờ tôi giúp, tôi vội hỏi: “Cô nói đi, có chuyện gì thế?”

Mẹ Đậu Đậu nói mấy hôm nay Tôn Tả Đường bị bệnh, đồ ăn thức uống trong nhà gã đã cạn rồi. Thuốc của Tiểu Lượng cũng hết, nên gã muốn nhờ mẹ Đậu Đậu mua giúp đồ ăn và đến bệnh viện lấy giúp thuốc của Tiểu Lượng về.

Mẹ Đậu Đậu đã đến bệnh viện lấy thuốc rồi, nhưng còn gạo và những thứ khác một mình cô ấy không bê nổi, nên mới muốn nhờ tôi hỗ trợ. Tôi vội đồng ý, chẳng phải đây là dịp tốt để đến xem Tôn Tả Đường bị làm sao à?

Chiều tối hôm đó, tôi vác theo một túi gạo, một thùng dầu ăn rồi theo mẹ Đậu Đậu đến gõ cửa nhà Tôn Tả Đường. Tôn Tả Đường mở cửa, nhìn thấy tôi đứng cạnh mẹ Đậu Đậu thì ngạc nhiên.

Mẹ Đậu Đậu không biết chuyện nên nhiệt tình giới thiệu tôi với Tôn Tả Đường, cô ấy nói tôi là bạn, giúp cô ấy bê đồ lên đây. Tôn Tả Đường lễ phép gật đầu với tôi, tôi thấy sắc mặt gã tái nhợt, đúng là đang bị ốm thật.

Mẹ Đậu Đậu là một người phụ nữ nhiệt tình, tôi định thả đồ xuống đất rồi đi ngay, nào nhờ lại bị cô ấy giữ chặt, nói tôi phải giúp cô ấy làm cơm cho anh Tôn rồi mới về được. Cô ấy phải làm cơm thì cũng thôi đi, sao còn kéo theo cả tôi vào chứ.

Cũng may Tôn Tả Đường vẫn luôn ở trong phòng Tiểu Lượng, nếu gã mà cứ quanh quẩn bên cạnh, chắc tôi sẽ sợ hãi muốn chết… Về chuyện nấu cơm, tôi chỉ giúp được ít nhiều, thấy mẹ Đậu Đậu đang xào nấu, suy nghĩ của tôi bắt đầu bay đi chỗ khác.

Đột nhiên, tôi thấy tấm kính trước mặt hơi khác thường, nhìn kỹ mới thấy có một bàn tay vô hình nào đó đang viết chữ lên đấy. Mặc dù chữ viết khá xiêu vẹo, nhưng tôi vẫn có thể đọc được, những chữ kia viết là: “Xin cứu chồng tôi.”

Lúc ấy tôi rất hoảng hốt, đương nhiên chữ trên tấm kính kia là do vợ của Tôn Tả Đường viết. Lần trước tôi đã nhìn thấy âm hồn của cô ấy trong hình, tại sao cô ấy lại muốn nhờ tôi cứu Tôn Tả Đường?

Mấy chữ kia nhanh chóng bị hơi nước trong nhà bếp hun mờ, giống như nó chưa từng xuất hiện… Làm cơm xong, mẹ Đậu Đậu chào Tôn Tả Đường rồi cùng tôi đi về.

Trước khi tôi về, mẹ Đậu Đậu còn hẹn tôi ngày mai đến nữa! Tôi chột dạ đồng ý rồi vội vàng rời khỏi tòa nhà B2, đi về nhà.

Về đến nhà, tôi kể lại chuyện hôm nay trong nhà Tôn Tả Đường cho mọi người nghe, nhưng không ai hiểu vì sao âm hồn kia lại muốn chúng tôi cứu Tôn Tả Đường?!

Còn vì sao mấy ngày nay Tôn Tả Đường lại bị bệnh, thì Liêu đại sư nói có thể là bởi vì gã bị phản phệ.

Tôi tò mò: “Phản phệ? Phản phệ cái gì?”

Chú Lê giải thích cho tôi: “Cổ trong người cháu mấy ngày trước được gọi là Hàng đầu thuật, người thi Hàng đầu thuật sẽ lợi dụng cổ trùng điều khiển và hại tính mạng của người khác. Nhưng một khi thuật này bị phá giải thì người thi thuật sẽ bị phản phệ với sức mạnh tương đương, nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì có thể mất mạng…

Tôi gật đầu: “Ý của chú là mấy ngày nay gã bị bệnh như vậy là vì hai ngày trước không hại được cháu nên bị báo ứng à?”

Chú Lê nghĩ rồi nói: “Cũng có thể hiểu là như vậy!”

Tôi líu lưỡi: “Đúng là việc nguy hiểm mà! Chú nói xem vì sao gã không sống cho tử tế mà phải làm mấy chuyện đáng sợ như vậy chứ?”

Chú Lê biết ngày mai tôi còn phải theo mẹ Đậu Đậu đến nhà Tôn Tả Đường lần nữa, nên ông ấy cho tôi một lá bùa, bảo tôi ngày mai sau khi vào nhà rồi, thừa dịp mẹ Đậu Đậu không chú ý thì dán vào lưng cô ấy. Đây là bùa dẫn hồn, làm thư thế có thể khiến âm hồn ở gần đấy nhập vào người mẹ Đậu Đậu.

Nếu vợ của Tôn Tả Đường đã có việc cần nhờ giúp thì chắc chắn sẽ nhập vào mẹ Đậu Đậu. Đến lúc đó tôi chỉ cần hỏi chuyện cho rõ ràng, sau đó gỡ lá bùa đấy xuống là được.

Sáng hôm sau, tôi lại theo mẹ Đậu Đậu đến nhà Tôn Tả Đường. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện lát nữa mình phải lợi dụng cô ấy, tôi cũng thấy hơi không đành lòng.

Vừa vào cửa, Tôn Tả Đường cũng giống như hôm qua, mở cửa cho chúng tôi xong thì vào phòng Tiểu Lượng, không ra ngoài.

Mẹ Đậu Đậu và tôi vào bếp, chuẩn bị làm đồ ăn cho ngày hôm nay. Thấy Tôn Tả Đường sẽ không vào phòng bếp, tôi nhân lúc mẹ Đậu Đậu không chú ý, lấy lá bùa dẫn hồn hôm qua chú Lê cho dán lên người cô ấy.

Lúc mới dán bùa lên, tôi không thấy mẹ Đậu Đậu thay đổi gì, cô ấy vẫn nói chuyện không ngừng. Ngay tại lúc tôi cho là bùa dẫn hồn của chú Lê không dùng được, thì thấy mẹ Đậu Đậu vừa rồi vẫn còn nói cười liên tục lại bỗng nhiên đứng im, sau đó từ từ quay sang nhìn tôi…

Nói thật, lúc này tôi đã thấy hơi hối hận rồi, nếu như đây là cái bẫy Tôn Tả Đường giăng, thì khi vợ gã nhập vào người mẹ Đậu Đậu thì sẽ gọi gã tới, cả hai bọn họ hợp lực lại trừng trị tôi thì làm sao bây giờ?

Nhưng khi ma nữ này nói câu đầu tiên, tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Cô ấy dùng vẻ mặt lo lắng nói: “Xin cậu hãy cứu chồng tôi!”

Đọc truyện chữ Full