TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1054

Chương 1054

Bùi Nguyên Minh thật sự là không hề có hứng thú đi so chiêu với một đứa trẻ con.

Kiểu sinh viên có dáng vẻ ông đây là vua của thiên hạ này giống như Lâm Long ở trong mắt của Bùi Nguyên Minh thật sự chính là một đứa trẻ còn chưa kịp lớn.

Làm sao mà Bùi Nguyên Minh có thể nổi lên hứng thú được cơ chứ.

Bây giờ anh bằng lòng nói nhiều thêm mấy câu đơn giản cũng chính là vì hy vọng cái tên Lâm Long này không tiếp tục đến quấy rây Trịnh Khánh Vân nữa mà thôi.

Dưới con mắt nhìn của Bùi Nguyên Minh mà nói thì hành động này cũng đã coi như là rất khiêm tốn, rất cho Lâm Long mặt mũi rồi.

Bình thường mà nói, đừng nói là cậu ấm của Tập đoàn Đế Hào, mà cứ coi như là Chủ tịch của Tập đoàn Đế Hào cũng chưa có tư cách nói chuyện ở trước mặt của anh!

Nhưng mà không nghĩ tới được, sau khi Lâm Long nghe xong những lời này của Bùi Nguyên Minh thì anh ta lại càng giống như là đã bị anh làm nhục sâu sắc hơn vậy.

Lâm Long đột nhiên chỉ tay vào Bùi Nguyên Minh sau đó lớn tiếng mắng: “Anh thì được coi là cái thứ gì, vậy mà lại dám để cho ông đây nói lời xin lỗi!”

“Ông đây nói cho anh biết, gái này ông đây đã nhìn trúng rồi!”

“Mà chẳng những là nhìn trúng, hơn nữa buổi tối ngày hôm nay ông đây còn muốn ngủ với cô ta, không chỉ thế ông đây còn muốn anh phải quỳ ở một bên mà nâng mắt nhìn!”

Khi Lâm Long nói ra lời này, mỗi một người trong đám những tên đàn em thích nịnh bợ ở bên kia đều cùng lộ ra nét mặt biến thái và thô bỉ.

Rõ ràng, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ làm những chuyện tương tự như thế này.

Mà nghe nói như vậy, Bùi Nguyên Minh lại nổi giận.

Ngay cả chính anh còn không nỡ trêu đùa cô em vợ này của mình.

Vậy mà đám nhóc con kia lại còn chuẩn bị sẵn để làm loại chuyện như thế?

Vào giờ khắc này, Bùi Nguyên Minh không nói nhảm nữa mà nghiêm túc bước đi lên trước một bước.

Lâm Long nhìn thấy động tác này của Bùi Nguyên Minh thì trên mặt anh ta lập tức hiện lên đầy vẻ hưng phấn, nói: “Ông chú này, đây là do chính anh tự mình chạy đến chịu chết, tôi nói cho anh biết nhé, một hồi nữa dù có đánh anh thành một tên tàn phế thì tôi cũng sẽ không bồi thường cho anh nửa đồng tiền đâu đấy!”

Lúc này, Lâm Long đã suy nghĩ ra được mấy chục loại cách thức để đánh ngã Bùi Nguyên Minh.

Hơn nữa Lâm Long còn chuẩn bị lợi dụng Bùi Nguyên Minh để uy hiếp Trịnh Khánh Vân, như vậy thì tối nay anh ta có thể được thoải mái một phen rồi.

Trong chớp mắt, Bùi Nguyên Minh đã đi tới trước mặt của Lâm Long.

Lâm Long cũng không hề khách sáo, bất chợt nâng đùi phải lên rồi quăng chân về phía mặt của Bùi Nguyên Minh.

Dưới con mắt và sự tính toán của Lâm Long, chỉ cần cú đá này rơi xuống thì đầu của Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ bị đá lệch sang một bên.

Nhưng mà một giây sau, sắc mặt của Lâm Long bỗng nhiên biến đổi.

Bởi vì cánh tay trái của Bùi Nguyên Minh chỉ vừa mới tùy ý nhấc lên thôi đã lập tức bấu vào cổ chân của anh ta.

Sau đó Bùi Nguyên Minh trở tay hất một cái.

“Âm”

Lâm Long hung hăng ngã nhào xuống mặt đất giống như là con chó lao đầu vào cục phân, mấy cái răng bay thẳng ra bên ngoài, xương sườn cũng dứt khoát bị một cú đánh này đập gãy mười mấy cái.

Tiếng gào khóc giống như là heo bị chọc tiết vang lên, thời khắc này, ngay cả việc lăn lộn trên mặt đất mà Lâm Long cũng không thể làm được.

Bùi Nguyên Minh nâng một bàn chân lên giẫm ở trên gáy của Lâm Long, sau đó ra sức đạp mặt của anh ta vào trong bùn đất, cuối cùng còn tăng thêm lực nghiền một cái.

Sau đó, Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu như sau này còn dám đến gần Khánh Vân trong phạm vi mười mét, vậy thì lần tiếp theo sẽ không chỉ đơn giản là đánh rụng mấy cái răng và gãy mấy cái xương sườn như thế này thôi đâu”

Nói xong, Bùi Nguyên Minh đưa Trịnh Khánh Vân rời đi.

Toàn bộ không gian rơi vào sự yên tĩnh đến chết lặng.

Ai cũng không nghĩ ra được, người xưng vua xưng bá ở trong Đại học Dương Thành như Lâm Long lại bị đánh thành dáng vẻ như thế này chỉ trong khoảng thời gian chưa đến một phút.

Ánh mắt mà đám người nhìn về phía Lâm Long bây giờ cũng tràn đầy khinh thường.

Còn là sinh viên ưu tú mảng thể dục?

Còn cái gì mà cậu ấm của Tập đoàn Đế Hào?

Cũng chỉ là một tên nhóc con vô dụng mà thôi!

Cùng lúc đó tại công ty Bạch Vân.

Bên trong phòng họp của Công ty Bạch Vân, Trịnh Tuyết Dương đang thương lượng vấn đề mua bán đất đai cùng với Tổng giám đốc Lâm Thiên Hùng của Tập đoàn Đế Hào.

Bởi vì trong tay của Tập đoàn Đế Hào nắm giữ rất nhiều miếng đất làm ăn chiến lược ở Dương Thành, mà những miếng đất Trịnh Tuyết Dương coi trọng cũng đều nằm ở trong tay của Tập đoàn Đế Hào.

Bây giờ hai bên đều ở trong giai đoạn đầu hợp tác của thương vụ mua bán.

Công ty Bạch Vân bên này hy vọng dùng hình thức trả tiền toàn bộ để mua lại đất.

Nhưng mà Tập đoàn Đế Hào lại hy vọng dùng cách thức định giá đất rồi góp thành cổ phần để tiến hành hợp tác cùng với Công ty Bạch Vân, thực hiện chiến lược hai bên cùng thắng.

Có thể nói, chuyện này liên quan trực tiếp đến lợi ích của cả hai bên cho nên quá trình đàm phán cũng trở nên hết sức khó khăn.

Vừa lúc đó, điện thoại của Lâm Thiên Hùng đột nhiên vang lên.

Đọc truyện chữ Full