TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1071

Chương 1071

“Không nghe được người trong cuộc nói gì sao?” Sắc mặt của Viên Cảnh Thiên phát rét.

Thanh Quốc Lai cắn răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn quỳ xuống dập đầu một cái: “Anh Minh, thật xin lỗi, tôi đảm bảo sau này sẽ không có những chuyện tương tự xảy ra nữa”

Thấy Thanh Quốc Lai quỳ xuống dập đầu, Bùi Nguyên Minh móc một tờ tiền giấy từ trên người ra sau đó nhét vào trước mặt của Thanh Quốc Lai, mỉm cười nói: “Ngoan, lần sau quỳ sớm một chút, tôi sẽ thưởng thêm cho cậu mấy đồng tiền nữa”

“Anh!”

Thanh Quốc Lai tức giận đến mức cả người không ngừng run rẩy, anh ta biết Bùi Nguyên Minh cố ý làm vậy.

Nhưng mà ở trước mặt của Viên Cảnh Thiên, anh ta căn bản là không dám nổi điên lên.

Thấy thái độ này của Thanh Quốc Lai, Viên Cảnh Thiên ngược lại rất là hài lòng, nói: “Cút đi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa”

“Nhưng mà Thanh Thiếu Bình, giao tình giữa ông và tôi đến đây là chấm dứt”

Viên Cảnh Thiên cảm thấy mình đã cho Thanh Thiếu Bình rất nhiều mặt mũi rồi Nếu như là ở những nơi khác, anh ta đã dùng một tay để bóp chết tất cả những người này dám tìm phiền phức đến cho Tổng giáo đầu từ lâu rồi.

Bây giờ là vì muốn che giấu thân phận thật của Tổng giáo đầu cho nên anh ta mới không thể không như vậy.

“Chuyện này..”

Sắc mặt của Thanh Thiếu Bình chỉ còn lại một màu đen nhánh, không dễ dàng gì mới leo được lên cái cành cao là Viên Cảnh Thiên này, bước tiếp theo ông ta đã có thể mượn danh nghĩa của Viên Cảnh Thiên để đi gặp Tổng giáo đầu móc nối quan hệ, không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy!

“Vậy thì Thanh Thiếu Bình tôi đi trước, Tổng chỉ huy Thiên yên tâm, sau này tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ đứa con bất hiếu này, ngày khác tôi sẽ trở lại viếng thăm!”

Thanh Thiếu Bình sầm mặt lại rồi quay người đi.

Đến khi đám người nhà họ Thanh rời đi, Viên Cảnh Thiên mới hướng mặt về phía Bùi Nguyên Minh mà cung kính hành lễ, nói: “Thuộc hạ Viên Cảnh Thiên, xin chào Tổng.

giáo đầu Bùi Nguyên Minh quan sát Viên Cảnh Thiên từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười nói: “Được rồi được rồi, tôi đã giải ngũ rồi, cậu thì lại sắp trở thành Tổng chỉ huy Bộ binh của Đà Nẵng, sau này thấy tôi đừng như vậy nữa, ảnh hưởng tới tiếng tăm của cậu”

Viên Cảnh Thiên nghiêm túc nói: “Nếu như không có Tổng giáo đầu thì cũng không có tôi của ngày hôm nay, tôn kính với Tổng giáo đầu là chuyện nên làm”

Bùi Nguyên Minh đưa tay võ nhẹ lên trên bả vai của Viên Cảnh Thiên một cái, nói: “Được rồi, đừng có nói nhảm nhiều như vậy nữa, đi vào uống ly trà đi, có rãnh rỗi thì gọi cả Nhân Đồ và Tuấn Quang đến đây, mấy anh em ăn uống thỏa thích một bữa”

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ ở dưới sân nhìn thấy đám người Thanh Thiếu Bình rời đi.

Thấy được Bùi Nguyên Minh không bị bọn họ mang đi thì vẻ mặt của hai người đều có mấy phần kinh ngạc.

“Vậy mà lại không còng tay Bùi Nguyên Minh dân đi? Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh phản kháng nên đã bị đánh chết?” Lục Diêu Kỳ cau mày.

Nghe được lời này của Lục Diêu Kỳ, chỉ trong nháy mắt sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương đã trở nên ảm đạm, cô nhanh chóng chạy vào thang máy.

Kết quả là mới vừa đi vào trong nhà, cô lại bị sững sờ một chút.

Bởi vì Bùi Nguyên Minh vật mà lại đang ung dung ngồi uống trà, hút thuốc cùng với một người đàn ông xa lạ ở trong phòng khách.

Thấy Trịnh Tuyết Dương tới, Viên Cảnh “Thiên vội vàng đứng lên, khom người nói: “Người này chắc hẳn là chị dâu đúng không?”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Không sai, đây là vợ của tôi Trịnh Tuyết Dương, còn người ở bên cạnh là bạn thân của cô ấy, Lục Diêu Kỳ”

Mặc dù Bùi Nguyên Minh có chút thắc mắc về chuyện làm sao mà Lục Diêu Kỳ lại biết được mà chạy từ Tô Hàng tới nơi này, nhưng mà anh cũng không hỏi nhiều.

Viên Cảnh Thiên cung kính nói: “Chị dâu, tôi là Viên Cảnh Thiên, từ Giang Nam tới, rất vinh hạnh được gặp chị dâu”

Thấy dáng vẻ cung kính của Viên Cảnh Thiên, Trịnh Tuyết Dương cười nói: “Anh Thiên khách sáo rồi, nếu như anh đã là bạn của Nguyên Minh vậy thì anh cũng chính là bạn của tôi”

“Người chị em tốt này của tôi cũng đến từ Tô Hàng, Giang Nam, hẹn gặp trước không bằng vô tình gặp được”

“Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi”

Trịnh Tuyết Dương thực sự cũng không hề có bất kỳ ý tứ nào khác, nhưng mà Lục Diêu Kỳ lại có chút ấn tượng sai lệch, cô ta cho rằng là Trịnh Tuyết Dương muốn giới thiệu cái người tên là Viên Cảnh Thiên cho mình.

Cho nên Lục Diêu Kỳ đưa mắt quan sát Viên Cảnh Thiên từ trên xuống dưới một lượt, sau đó trong mắt thoáng qua một tia khinh thường.

Trên người của người đàn ông này cũng không mặc sản phẩm của nhãn hiệu quần áo.

nối tiếng nào, có lẽ cũng nghèo xác xơ giống như là Bùi Nguyên Minh vậy.

Người như thế làm sao cô ta có thể để mắt tới?

 

Đọc truyện chữ Full