TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1088

Chương 1088

“Khi đang trong giai đoạn thảo luận việc cưới xin mà cô lại dám nghênh ngang dạo chơi với một người đàn ông khác ở bên ngoài sao?”

“Tôi sẽ đến nhà họ Hạ, nếu như bọn họ không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì người đàn ông này sẽ chết chắc?”

Trên mặt của Lý Thành Đức cười như không cười, ánh mắt của anh ta khi nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đây vẻ khinh thường.

Trước kia, anh ta không muốn tính toán với con rệp nhỏ bé như Bùi Nguyên Minh, nhưng bây giờ con sâu đã leo đến trước mặt, dù sao thì cũng phải tiện tay ấn nó chết chứ?

Nghe anh ta nói như thế, sắc mặt của Hạ Vân bỗng nhiên trắng nhợt.

Cô ấy hiểu rõ sức mạnh của nhà họ Hạ ở Yến Kinh, nếu như nhà họ Lý ở Cảng Thành thực sự tìm tới cửa, vậy cho dù chỉ vì thể diện thì nhà họ Hạ ở Yến Kinh cũng phải ra tay đối phó với Bùi Nguyên Minh.

Mà Bùi Nguyên Minh đã xuất ngũ, dù sao anh đã từng chỉ huy trưởng, anh thật sự có thể đối phó hai dòng họ hàng đầu sao?

Đặc biệt là nhà họ Hạ ở Yến Kinh, đây chính là một trong mười dòng họ hàng đầu!

Một người nào đó của nhà họ Hạ ở Yến Kinh là một trong chín vị trưởng lão cấp cao!

Nghĩ đến đây, Hạ Vân nhắm mắt lại và hít sâu một hơi, sau đó cô ấy chậm rãi nói: “Lý Thành Đức, chuyện giữa tôi và anh không hề liên quan đến bất kỳ ail”

“Tôi có đồng ý gả cho anh hay không thì đó là chuyện của tôi, nếu như anh là đàn ông thì anh cũng không cân phải làm phiên đến những người khác!”

“Nếu như tôi nói không thì sao?” Lý Thành Đức cười như không cười.

Hạ Vân lạnh lùng nhìn chăm chú Lý Thành Đức một hồi lâu, sau đó cô ấy mới thấp giọng nói: “Chủ tịch, anh đi trước đi, chuyện này tôi có thể tự mình xử lý được.”

Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười.

Anh đứng lên, dùng tay xoa nhẹ đầu của Hạ Vân, nói: “Cô gái ngốc, em nghĩ cái gì vậy? Không phải vừa nãy anh đã nói với em rồi hay sao? Sau này nếu có người nào muốn động đến em thì trước hết hãy bước qua xác của anh.”

Đôi mắt lạnh lẽo của Lý Thành Đức nhìn Bùi Nguyên Minh, ở trong mắt của anh ta thì hành vi của con rệp này là muốn tìm cái chết.

Lúc này, Tống Ngọc Long từ góc nhà hàng đi tới, sau khi chào hỏi một cách đầy kính trọng, anh ta nghiêm trang nói: “Thế Tử, người này quá kiêu ngạo, một chút cũng không để cậu vào mắt”

“Nhưng dùng dao nổ trâu để giết gà? Một nhân vật nhỏ bé như thế này, tôi thay cậu giải quyết là được rồi”

“Anh ta không đủ tư cách để cho cậu phải dơ tay.

Lý Thành Đức liếc nhìn Tống Ngọc Long, cười lạnh và nói: “Tốt!”

“Ra tay sạch sẽ gọn gàng một chút, đừng để lại bất cứ nhược điểm gì”

“Bất cứ ai cũng không thể động đến người phụ nữ của tôi, nhưng tôi muốn cô ấy trơ mắt nhìn người đàn ông này bò ra ngoài như một con chót”

Nói xong, Lý Thành Đức lập tức xoay người rời đi.

Anh ta cảm thấy một con rệp như Bùi Nguyên Minh quả thực không đủ tư cách để anh ta phải tự mình ra tay.

Mà lúc này, ánh mắt mà những tên côn đồ mặc âu phục và người phục vụ nhìn Bùi Nguyên Minh giống như đang nhìn một người chết.

Ở Cảng Thành này, cho tới bây giờ vẫn không có người nào dám chọc giận Lý Thành Đức, bởi vì bất kỳ ai chọc giận anh ta thì đều sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng ở trong mắt những người này thì Lý Thành Đức là một vị vua, cho tới bây giờ cũng không có ai có thể làm trái ý của anh ta.

Tên ở rể này thật sự muốn đi tìm đường chết!

Đợi Lý Thành Đức rời đi, Tống Ngọc Long mới đi tới trước mặt của Bùi Nguyên Minh, anh ta lạnh lùng nói: “Đồ rác rưởi, Lý Thế Tử đã ra lệnh rồi!”

“Anh mau chóng đứng lên, sau đó bò ra khỏi nhà hàng món Tây này như một con chó đi!”

Bây giờ, Tống Ngọc Long có đám côn đồ ở phía sau hỗ trợ, vì vậy anh ta căn bản không để Bùi Nguyên Minh vào mắt.

Anh ta là giám đốc của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Lý thị, luôn được mọi người nịnh nọt ở bất cứ nơi đâu.

Nhưng hôm nay tên quỷ nghèo này lại dám không cho anh ta mặt mũi, đơn giản là muốn chết.

Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng và anh cũng không nói chuyện.

Tống Ngọc Long không có tư cách nói chuyện với anh.

Vẻ mặt của Tống Ngọc Long hung dữ, thấy Bùi Nguyên Minh không phản ứng mình, anh ta hung hăng cầm lấy một ấm trà trên mặt bàn rồi tạt lên người của Bùi Nguyên Minh.

“Nghe không hiểu tiếng người đúng không?

Kêu anh bò! Lỗ tai của anh điếc rồi sao?”

Thấy một màn như vậy, đám côn đồ và người phục vụ mỗi một người đều cười “Ha ha”.

Ở trong mắt của bọn họ, số phận hôm nay của cái tên không biết tốt xấu này là phải bò ra ngoài!

Đọc truyện chữ Full