*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu óc Lâm Nhất thoáng chốc như nổ tung, trở nên trống rỗng, không biết đang yên đang lành sao sư tỷ lại kích động như thế.
Là vì mình sao?
Lúc hắn lấy lại tinh thần thì Hân Nghiên đã biến mất rồi.
“Chết tiệt”.
Lâm Nhất mắng mình một câu, nhảy lên ngựa, bắt đầu tìm kiếm xung quanh ngoại thành rộng lớn.
Lúc mặt trời lặn, cuối cùng Lâm Nhất cũng tìm thấy Hân Nghiên dưới một tàng cây lá vàng lâu năm, hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi đến đây làm gì, ta không muốn ngươi thương hại ta”.
Hân Nghiên nghe thấy tiếng bước chân đến gần của Lâm Nhất, quay lưng đi oán trách nói, khóc đến mức đỏ cả mắt.
“Tặng tỷ này”.
Lâm Nhất cười khẽ, giơ tay đưa tới một bó hoa.
Hân Nghiên xoay người nhìn hoa tươi trên tay hắn, hờn dỗi nói: “Lại tiện tay hái được ở ven đường chứ gì”.
“Nhưng đẹp lắm đúng không? Cũng giống như sư tỷ vậy”.
Lâm Nhất cười khẽ, đưa hoa tới.
Hân Nghiên ưỡn ẹo một hồi mới cười nhận lấy hoa, một lúc sau, cô khẽ nói: “Tiểu sư đệ, xin lỗi”.
Thật ra cô chưa từng tức giận bao giờ, chỉ là cảm xúc đè nén quá lâu, thấy Lâm Nhất bị thương trở về mới hoàn toàn bộc phát.
Trên đời này sẽ có quan hệ khác phái đơn thuần sao?
Có lẽ là có, nhưng một thiếu niên dám một mình một kiếm tiến vào trong nghìn vạn người dưới tuyết trắng mênh mông, có ai mà không động lòng chứ.
Có điều Hân Nghiên là người trong cuộc lại chưa từng phát hiện ra.
Nhưng cô có sự nhạy cảm của nữ nhân, từ rất lâu trước kia, cô đã nhận ra trong lòng Lâm Nhất có cất giấu một người.
Một nữ nhân có thể khiến hắn chịu đựng tất cả cô đơn và hiu quạnh.
Chỉ là bóng đêm tối qua quá đẹp, đẹp đến mức khiến Hân Nghiên chìm đắm trong đó không muốn tỉnh lại, không muốn suy nghĩ.
Cô chỉ muốn tiếp tục như thế, hai người cùng nhau phiêu bạt chân trời.
Nhưng giấc mơ nào cuối cùng cũng phải tỉnh lại, suy cho cùng Lâm Nhất vẫn không thể quên đi người đó. Sau khi thấy mình cố ý nhắc đến, hắn lập tức không thể kiềm chế, một mình đi tới hoàng cung Đại Tần.
“Đừng nói xin lỗi”.
Lâm Nhất nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, tỷ phải biết là ta sẽ không thương hại tỷ, cũng sẽ không trách tỷ. Ta chỉ thương tỷ thôi, cũng giống như tỷ thương ta khi thấy ta bị ức hiếp trước đây vậy. Trên đời này, tỷ vẫn luôn là người thân tốt nhất với ta”.
“Thân đến mức nào?”
Hân Nghiên trời sinh thoải mái, khi nãy còn khóc sướt mướt, nhưng sau đó lại trở nên hoạt bát như ngày thường.
“Thân đến mức sẵn lòng từ bỏ mạng sống”.
Lâm Nhất nghiêm túc trả lời.
“Đồ ngốc, ngồi cạnh ta đi”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1541
Chương 1541