TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 393: Hành trình đến otaru

Tuy rằng bắt đầu từ ngày kết hôn tôi đã bực bội trong lòng về lão Triệu, nhưng ngoài mặt tôi vẫn không nói gì, nói cho cùng, việc này tôi phải hỏi Chiêu Tài trước mới biết được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Thấy vẻ mặt mỏi mệt của hai người họ, tôi đành để bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước, còn sự kiện kia, ngày nào đó có cơ hội sẽ lại hỏi Chiêu Tài vậy!

Sau khi về đến nhà, tôi cảm thấy cả người mệt không chịu nổi, khoảng thời gian này thật sự bận quá, cảm giác như không hề nhẹ nhàng chút nào so với lúc chúng tôi ra ngoài tìm thi thể. Có điều một khi Chiêu Tài đã kết hôn, tảng đá trong lòng tôi xem như đã hoàn toàn buông xuống. Nhưng đang lúc tôi chuẩn bị nghỉ ngơi đàng hoàng mấy ngày thì lại nhận được điện thoại của chú Lê, nói việc làm ăn tới cửa rồi.

Hai chúng tôi qua đó xem, hoá ra người đến lần này là một vị khách quen lâu năm của chú Lê, con gái của ông ấy tự mình đi Hokkaido Nhật Bản du lịch vào một tháng trước, kết quả đến ngày thứ ba cô ấy tới Nhật Bản thì mất liên lạc với gia đình.

Nhà bọn họ thông qua Đại sứ quán Trung Quốc tại bản địa báo án với cảnh sát Nhật Bản, cảnh sát Nhật chỉ điều tra ra được lần cuối cùng cô ấy xuất hiện là một mình đi đến thành phố Otaru, sau đó không có ai từng gặp cô ấy nữa.

Chú Lê đưa tài liệu khách hàng để lại cho tôi, để tôi xem kĩ có chỗ nào kì lạ không? Tôi mở tài liệu ra xem, bên trong có một tấm ảnh 70 cm chụp một cô gái, cô gái này không thể nói là tuyệt đẹp, nhưng cũng là kiểu con gái dễ thương.

Cô bé tên Trương Dịch Hân, là con gái một của khách hàng cũ của chú Lê, chuyên ngành đại học là Ngôn ngữ Nhật Bản nên tiếng Nhật của cô ấy cực kỳ tốt. Sở dĩ một mình đi Nhật Bản du lịch là vì công ty cho cô ấy một tuần nghỉ đông, lại bởi do rành tiếng Nhật, nên mỗi lần nghỉ đông cô đều sẽ đến vài thành phố của Nhật để du ngoạn.

Bởi vậy năm nay cũng không ngoại lệ, cô ấy đến một thành phố tên là Otaru ở Hokkaido, Nhật Bản. Tuy nhiên tôi có cảm giác hơi kỳ quái, một cô bé mặt mũi hoạt bát, vì sao lại thường xuyên đi du lịch một mình chứ?

Chú Lê cũng cảm thấy rất hoang mang với vấn đề này, dùng cách nói của chú, có thể là thói quen một mình chăng? Hơn nữa chú Lê còn nói với tôi, vụ lần này với những vụ trước đây có thể hơi khác, bởi vì hiện giờ người nhà của Trương Dịch Hân cũng không thể xác định cô nhóc này sống hay chết, cho nên lần này chúng tôi đi Nhật Bản tìm người phải dựa vào một mục đích, đó chính là sống phải thấy người, chết phải thấy xác…

Tôi vừa nghe nói người có thể còn sống thì cảm thấy hơi đau đầu. Đương nhiên, không phải tôi hi vọng cô ấy chết, mà là tìm người sống vất vả hơn so với tìm người chết nhiều! Bản lĩnh của tôi nhiều nhất chính là tìm xác, nếu muốn tìm một Trương Dịch Hân còn sống, vậy phải xem tài của chú Lê.

Chuẩn bị đơn giản một chút, ba chúng tôi lên máy bay bay thẳng đến sân bay quốc tế New Chitose. Bởi vì ba người chúng tôi đều không biết tiếng Nhật, cho nên khách hàng mời cho chúng tôi một du học sinh Trung Quốc tại địa phương làm người dẫn đường, nếu chúng tôi có yêu cầu gì có thể trực tiếp nói cho cậu ấy.

Bởi vì không có máy bay nội địa đến Otaru, nên ba chúng tôi chỉ có thể bay đến Sapporo - Nhật Bản trước, nơi đó cách Otaru cũng khoảng một giờ lái xe.

Ra khỏi sân bay, tôi vừa liếc mắt đã thấy một người đàn ông nhỏ gầy tay giơ một cái bảng to, trên đó viết mấy chữ Trung Quốc chói lọi: Chào đón Lê đại sư! Cũng không phải là cái anh kia giơ bảng quá nổi bật, mà là trong đám đông người cùng giơ bảng, chỉ có bảng của anh ta là viết tiếng Trung…

Có thể bay thẳng đúng là tốt, hơn tám giờ sáng chúng tôi lên máy bay, giờ đến Sapporo chỉ mới không đến bốn tiếng, nếu ngồi loại máy bay giá rẻ nửa đường phải trung chuyển, lúc này không biết chúng tôi phải vòng đến chỗ nào đi trung chuyển đây? Hoặc là Busan, cũng có thể là Seoul, chờ lăn qua lăn lại tới được đây, ít cũng phải chờ tới bảy tám tiếng đồng hồ.

Tôi bước đến trước, vươn tay bắt tay cậu ta: “Chào cậu, chúng tôi được sự ủy thác của ông Trương Bằng Kiến, đến Nhật Bản tìm con gái của ông ấy - Trương Dịch Hân.”

Người nọ vừa thấy chúng tôi chính là khách mà cậu ta phải đón thì mặt cười tươi nói: “Chào anh, tôi tên là Từ Kính.”

Tiếp theo tôi lần lượt giới thiệu chú Lê và Đinh Nhất cho cậu ta, Từ Kính nghe xong lập tức vươn tay bắt tay với chú Lê; “Xin chào Lê đại sư, tôi đã chờ ở đây lâu rồi, mời các vị đi cùng tôi!”

Sau đó Từ Kính lái xe chở chúng tôi đi tới thành phố Otaru cách Sapporo không xa lắm. Sau khi tới Otaru, Từ Kính đưa chúng tôi vào khách sạn Kiroro mà cậu ta đã đặt sẵn từ trước.

Bởi vì suy xét đến việc chúng tôi có ba người, vì thế Từ Kính bèn đặt một phòng ba người cho chúng tôi, cậu ta bảo tối nay chúng tôi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ một chút, sáng mai cậu ta lại đến đón.

Do chúng tôi đặt phòng cao cấp nên có cung cấp cả ba bữa ăn, đến tối phục vụ đưa đến cho chúng tôi sushi rất đặc sắc của bản địa. Nhưng mà nói thật, tôi không khoái sushi của Nhật Bản lắm, bởi vì phần lớn đều là đồ sống.

Thấy chú Lê ăn miệt mài ngon lành, tôi cũng nếm thử một miếng, nhưng cảm giác vẫn quái quái. Cũng may vừa rồi lúc xuống máy bay, tôi thấy siêu thị trong sân bay có rất nhiều đồ ăn vặt Nhật Bản, vì thèm ăn nên đã mua một túi to, xem ra bữa tối tôi cũng chỉ có thể dựa vào chúng để no bụng.

Có đôi khi tôi thật đúng là rất bội phục cái bụng của chú Lê, dạng đồ ăn hiếm lạ cổ quái gì cũng có thể ăn được! Đương nhiên, tiền đề phải là thứ đó có thể ăn…

Buổi tối đến giờ ngủ, tôi vừa thấy phòng ngủ là mắt choáng váng, tôi vốn tưởng rằng căn phòng này hẳn là có hai phòng ngủ, nhưng mà đi vào thì thấy lại là một phòng ngủ đặt ba chiếc giường!

Chuyến này tôi thảm rồi, vì chú Lê ngủ ngáy tuyệt đối là vang như sấm rền! Mỗi khi ngủ cùng một phòng với chú ấy, ngày hôm sau nhất định tôi sẽ bị suy nhược thần kinh. Quả nhiên, khi ngủ đến nửa đêm, tôi thật sự bị ồn đến không ngủ được, đành phải chạy ra sô pha ở ngoài phòng đối phó một đêm.

Buổi sáng ngày hôm sau trừ cổ hơi đau nhức ra, những chỗ khác cũng không cảm thấy tệ lắm. Ăn xong bữa sáng, chúng tôi cầm thư uỷ thác do cha của Trương Dịch Hân đưa, đi cùng Từ Kính đến cục cảnh sát địa phương.

Từ nơi đó chúng tôi biết được, đích thực là cảnh sát phát hiện ra đăng ký check-in của Trương Dịch Hân ở một homestay, nhưng chủ homestay lại nói, Trương Dịch Hân vẫn chưa trả phòng, mà một ít hành lý và vật tùy thân của cô vẫn đều ở trong phòng.

Cảnh sát địa phương mở hết từng món trong mấy thứ này ra xem xét và phát hiện, bên trong trừ một ít đồ tuỳ thân, lại phát hiện hộ chiếu của Trương Dịch Hân cũng ở trong đó! Bởi vậy cảnh sát Nhật Bản mới nghi ngờ có khả năng lớn là Trương Dịch Hân gặp nạn tử vong.

Nhưng cụ thể là tự sát hay là bị giết, cũng chỉ có đợi khi tìm được thi thể mới nói được! Người nhà của Trương Dịch Hân chắc chắn sẽ không chấp nhận cách nói là tự sát, bởi vì trong mắt họ, cô gái này là một cô bé lạc quan sáng sủa, cuộc đời tới giờ còn chưa gặp phải hố sâu gì không vượt qua được, sao lại có thể đi tự sát chứ?

Đọc truyện chữ Full