TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 404: 404

Lão Triệu thấy tôi hỏi, đẩy gọng kính nói: “Anh có một người bạn học cùng cấp ba tên là Tống Vĩ, vị này là anh của anh ấy, Tống Nghiêm, anh tìm cậu vì muốn nhờ cậu giúp anh Tống tìm em trai anh ấy, cũng là bạn học của2anh, Tống Vĩ.”

Tống Vĩ sau khi tốt nghiệp đại học, thi công chức vào một mỏ than thuộc sở hữu nhà nước ở Liêu Ninh, làm nhân viên an ninh. Lúc đó mấy người lão Triệu đều cảm thấy Tống Vĩ đến một mỏ than nhà nước nhỏ làm công nhân5có chút tiếc nuối.

Nhưng Tống Vĩ lại nói muốn làm từ nhỏ đi lên, anh ta cũng đang ôn luyện chuẩn bị thi lên kỹ sư an toàn của mỏ than, dù sao công việc gì cũng không thể làm lớn ngay được?!

Người nhà Tống Vĩ lúc ấy cũng rất không6yên tâm để anh ta làm công việc đó, bởi vì làm nhân viên an ninh mặc dù không phải chui vào hầm làm việc như công nhân, nhưng vẫn phải ở dưới hầm cùng với họ, cho nên mức độ nguy hiểm so với công nhân mỏ than cũng không5khác bao nhiêu.

Nhưng vì Tống Vĩ nói mỏ than này là của nhà nước, rất chính quy, an toàn sản xuất rất nghiêm khắc, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Không ngờ một năm trước, Tống Vĩ gọi điện cho Tống Nghiêm, giọng có chút sợ hãi. Anh Tống hỏi anh3ta làm sao? Có phải công việc xảy ra chuyện gì không? Thế nhưng Tống Vĩ lại chuyển đề tài, không chịu nói thẳng.

Đến một đêm, anh Tống đột nhiên nhận được điện thoại của em trai, trong điện thoại Tống Vĩ lộ vẻ bối rối, nói mình không muốn làm ở đây nữa, muốn đổi việc khác.

Anh Tống vội hỏi anh ta, có phải trong công tác để xảy ra chuyện gì sơ xuất không? An toàn của mỏ than dù lớn hay nhỏ, nếu làm không tốt đều có thể ngồi tù! Thế nhưng Tống Vĩ lại nói không phải, cuối cùng anh ta ấp úng nửa ngày mới nói chuyện quái lại xảy ra ở dưới hầm thời gian gần đây.

Khoảng nửa năm trước, nhân viên khảo sát của công ty họ phát hiện gần hầm mỏ đang khai thác có một tầng than đá rất lớn, trữ lượng than đá rất nhiều, lúc đó lãnh đạo công ty quyết định khai thác tầng than này.

Lúc đầu mọi chuyện đều bình thường, mỗi ngày sản lượng than thu được lớn hơn hầm trước đó rất nhiều, thế nhưng càng vào sâu, lại phát hiện một chuyện ly kỳ.

Mới đầu, công nhân làm việc dưới hầm chỉ có cảm giác hầm mỏ này có độ ẩm cao hơn những hầm trước đó, cho nên làm việc vất vả hơn, mỗi lần xuống hầm đều có cảm giác hoa mắt váng đầu.

Nhưng có một ngày, sau khi một tổ công nhân ra khỏi hầm, kiểm tra nhân số phát hiện thiếu một người! Lúc đó đúng lúc Tống Vĩ cùng tổ đó vào hầm, cho nên anh ta cùng với lãnh đạo trực ban xuống hầm tìm người công nhân kia.

Kết quả hai người này cùng với một toán công nhân khác đi xuống dưới hầm, tìm mãi vẫn không thấy người công nhân kia đâu. Lúc đó hai người đều bối rối! Bởi vì nếu công nhân này xảy ra chuyện ngoài ý muốn dưới hầm, thì cũng không thể biến mất không thấy như vậy được chứ?

Cuối cùng sau nhiều đợt tìm kiếm, cũng chỉ tìm được một chiếc găng tay của người công nhân bị mất tích ở chỗ sâu nhất của hầm mỏ…

Sau cùng, lãnh đạo cấp cao vì không muốn công nhân hoảng loạn, đã đè chuyện này xuống, sau đó từ từ điều tra xử lý. Còn công nhân kia cũng không phải công nhân chính thức, cho nên cũng chỉ bồi thường tiền là xong việc, không làm thành báo cáo sự cố an toàn gì.

Cuối cùng chịu phạt trong chuyện này cũng chỉ có mình Tống Vĩ, vì hôm đó anh ta là nhân viên an ninh trực ban, lúc lên hầm không phát hiện ra thiếu người, đây là sai lầm trong công việc của anh ta, cuối cùng bị phạt một năm tiền thưởng.

Lúc đó trong nội bộ công ty, phần lớn đều cho rằng đây chỉ là sự kiện ngẫu nhiên xảy ra, theo những người thợ mỏ kinh nghiệm nói, những tầng than này đều hình thành từ hàng triệu năm trước, có những chuyện khoa học không giải thích được cũng là bình thường.

Nhưng khi chuyện kế tiếp xảy ra thì đến những người thợ mỏ già cũng không nói rõ được chuyện là như thế nào! Vì sau khi chuyện kia xảy ra một tuần, lại có một công nhân mất tích dưới hầm mỏ!

Cũng là khi xuống thì đủ người, nhưng khi đi lên điểm danh thì lại thiếu một người sống sờ sờ. Bảo họ tại sao trước khi lên không đếm lại số người? Thì ra là nhân viên an ninh và chỉ huy trực ban lãnh đạo vừa xuống hầm đã thấy đầu óc choáng váng phải lên ngay.

Lãnh đạo cấp cao của công ty như ngồi trên đống lửa, trước đó một người có thể là ngoài ý muốn, nhưng không được mấy ngày lại có một thợ mỏ nữa mất tích!

Coi như lãnh đạo có thể áp chế chuyện này xuống, thế nhưng nếu chuyện này chưa kết thúc thì sao? Tiếp tục có công nhân mất tích thì sao? Mạng người quan trọng, chuyện này tuyệt đối không thể qua loa cẩu thả.

Lãnh đạo quyết định thành lập một tổ điều tra tai nạn, sau đó cho dừng sản xuất một tuần, điều tra chuyện này rõ ràng! Lúc đó với sản lượng than đá sản xuất hằng ngày của họ, dừng một ngày tổn thấy rất lớn chứ đừng nói là một tuần!

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ đã có hai công nhân mất tích, nếu lại xảy ra nữa thì sẽ có ngày trở thành chuyện lớn, chờ người khác đến chất vấn điều tra không bằng tự mình tranh thủ thời gian điều tra tự cứu mình trước!

Bởi vì Tống Vĩ là nhân viên an ninh đầu tiên của nhóm công nhân có người mất tích, nên đương nhiên anh ta là một thành viên trong tổ điều tra. Tổ điều tra của họ có mười hai người, ngoại trừ mấy người lãnh đạo cao cấp trong công ty còn có mấy nhân viên kỹ thuật cốt cán.

Những người này mang theo rất nhiều dụng cụ đo đạc xuống hầm, hi vọng có thể sớm tìm được nguyên nhân hai người thợ mỏ kia mất tích. Mặc dù lúc đó không phải là lần đầu tiên Tống Vĩ xuống hầm này, nhưng lần này lại có cảm giác rất khác biệt, đặc biệt là khi anh ta đứng ở chỗ sâu nhất của hầm mỏ, bên tai luôn mơ hồ nghe thấy tiếng hàng ngàn, hàng vạn người đang gào thét.

Nhưng lúc cẩn thận lắng nghe, lại không nghe được gì! Anh ta nhìn đám nhân viên kỹ thuật đang chỉnh sửa dụng vụ, còn mấy lãnh đạo cũng đang đứng đó xem. Chỉ có một mình anh ta đứng ở đấy, sững sờ nhìn xung quanh, trong chốc lát Tống Vĩ có cảm giác nơi ngày không phải là hầm mỏ, mà là một con đường dẫn đến Địa Ngục…

Thế nên tối hôm đó sau khi lên khỏi hầm, Tống Vĩ mới gọi điện cho anh mình, có ý định thôi việc. Nhưng lúc đó Tống Nghiêm không hiểu được tâm trạng của Tống Vĩ, dù sao anh cũng không xuống hầm mỏ, không biết cảm giác ở sâu dưới lòng đất đó như thế nào.

Cho nên Tống Nghiêm lúc ấy chỉ khuyên em trai vài câu, bảo anh ta đừng sốt sắng, có lẽ vì có hai người mất tích nên mới sinh ra ảo giác như vậy thôi. Hơn nữa, dù sao bây giờ cũng đã ngừng sản xuất, nếu không điều tra ra được nguồn gốc vấn đề chắc chắn sẽ không thể tùy tiện hoạt động trở lại, nên bảo anh ta chờ trước đã, đừng xúc động nhất thời mà quyết định sai lầm.

Đọc truyện chữ Full