TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1141

Chương 1141

Cuối cùng, với mồm miệng lanh lợi của người nhà họ Thanh, các cổ đông vừa và nhỏ này đã đồng ý cho họ một vài ngày để gom tiền.

Tuy nhiên, do thời gian mấy ngày qua, nhà họ Thanh bắt buộc phải thanh toán một khoản tiền vi phạm nữa, giá trị khoảng một trăm bảy mươi lăm tỷ VNĐ.

Mặc dù da đầu của nhà họ Thanh đã tê rần, nhưng để giải quyết nguy cơ trước mắt, không thể không mở lời đồng ý được.

Sau khi những cổ đông vừa và nhỏ này rời đi, nhà họ Thanh im lặng.

Tất cả mọi người ai nấy đều toát mồ hôi hột, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

Đúng lúc mọi người tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc thì bất ngờ có thêm hàng chục chiếc xe bán tải dừng bên ngoài.

Ngay sau đó, một số tên côn đồ có vẻ hung hăng lao vào.

Hóa ra những người này đều là nhà cung cấp vật liệu xây dựng.

Ngày bình thường, chỉ phí vật liệu của công ty Bạch Vân được thanh toán hàng tuân và chúng cần được thanh toán bằng tiên mặt.

Nhưng lần này đã quá hạn mấy ngày mà vẫn không thanh toán, những người này liên tìm đến tận nơi.

“Mau trả tiền cho chúng tôi!”

“Bây giờ các người phải thanh toán chi phí vật liệu cho chúng tôi, nếu không, chúng tôi sẽ đập phá nhà họ Thanh của các người!”

Những người cung cấp vật liệu này, mỗi người đều dẫn theo mười mấy công nhân xây dựng cao to lực lưỡng, lập tức vây quanh nhà họ Thanh.

Nếu nói những người vừa đến còn hiền lành, thì những người bây giờ đến trông hung hăng hơn nhiều.

Thanh Quốc Bân kìm nén sự sợ hãi, bước tới nói: “Mọi người, người nợ tiền của mọi người là Trịnh Tuyết Dương, mọi người tới gặp cô ấy đòi đi, không liên quan gì đến chúng tôi cả.”

“À, nhưng theo tôi được biết, anh là là tổng giám đốc mới của công ty Bạch Vân! Hợp đồng của chúng tôi đã ký với công ty Bạch Vân, chúng tôi không tìm anh thì tìm ai nữa? Anh cho rằng chúng tôi ngu ngốc sao?”

“Hơn nữa, nhà họ Thanh của anh đã vạch ra giới hạn rõ ràng với cô Tuyết Dương. Chuyện này liên quan gì đến người khác?”

“Mau thanh toán hết chi phí đi! Nếu không, hôm nay chúng tôi sẽ đập nát nhà họ Thanh của các người!”

Từng người từng người cung cấp vật liệu này đều rất hung hăng côn đồ.

Lúc này, Thanh Quốc Lai bước ra, lạnh lùng nói: “Tất cả các người cút hết đi cho tôi! Các người nên biết rằng tôi là chỉ huy thứ ba của đồn cảnh sát Dương Thành, nếu còn không rời đi, tôi sẽ cho đồn cảnh sát giam giữ hết tất cả các người lại!”

Những nhà cung cấp vật liệu này hết người này đến người khác đều cười chế nhạo.

Có người lớn tiếng nói: “Bắt đi! Có bản lĩnh thì bắt đi! Tôi thấy Thanh Quốc Lai anh là không.

muốn làm người của nhà nước nữa rồi chứ gì!”

*Giết người đền mạng! Thiếu nợ phải trả! Đạo lý hiển nhiên! Đừng tưởng rằng nhà các người làm nhà nước thì có thể thiếu nợ không trả!”

“Các anh em, nếu nhà họ Thanh không trả tiền, chúng ta sẽ đến cơ quan thẩm quyền ở Dương Thành, không, đi thẳng tới cổng cơ quan thẩm quyền ở Đà Nẵng kéo biểu ngữ!”

Những nhà cung cấp vật liệu này đều là những kẻ côn đồ, trừ phi chột dạ, bọn họ sợ ai chứ?

Cho dù bọn họ bị bắt vào đồn cảnh sát cũng không sai, còn có thể giam giữ bọn họ sao?

Điều quan trọng nhất là quả thực nhà họ.

Thanh đang thiếu nợ!

Thanh Quốc Lai bây giờ lại ngu ngốc đi lấy thân phận chỉ huy thứ ba trong đồn cảnh sát để chèn ép người khác, một khi đã làm lớn chuyện này, chức vụ người nhà nước chắc chắn sẽ không giữ nổi.

Lúc này, Lữ Lâm nhanh chóng bước tới, ngăn Thanh Quốc Lai lại, nói: *Quốc Lai, bây giờ ba của anh còn đang ở bệnh viện quân y chưa ra viện được, phía cơ quan thấm quyền ở Đà Nẵng chúng ta cũng không có ai.”

“Ngộ nhỡ thật sự làm lớn chuyện này ra, chức vụ người nhà nước của anh không giữ được cũng là chuyện nhỏ, nói không chừng còn khiến cho quần chúng biết nhà họ Thanh chúng ta có vấn đề. Đến khi đó, dân chúng lật thuyền, rắc rối sẽ còn lớn hơn!”

Thanh Quốc Lai nghe thấy điều này, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Nếu những chuyện này hôm nay bị người ngoài biết được, thì nhà họ Thanh có lẽ sẽ trở thành trò cười lớn nhất ở Dương Thành Văn còn là một gia tộc bậc nhất sao?

‘Gia tộc bậc nhất nào có thể mắc nợ bên ngoài nhiều như vậy?

“Vậy, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Sắc mặt Thanh Quốc Lai trông thật khó coi.

Đọc truyện chữ Full