“Đợi đã... Lãnh huynh, tiểu tử này hơi kì quái. Ta nghi ngờ hắn là quân cờ do Liễu Vân Yên ném ra, nói không chừng được dùng để đồng quy vu tận với huynh. Huynh là đại tướng của ta, cứ để người khác thăm dò trước đã”.
Bản tính Phan Nhạc vốn gian xảo và đa nghi, hắn ta thấy Liễu Vân Yên bình tĩnh, lại thấy Lâm Nhất chỉ có tu vi Bán Bộ Tử Phủ thì thật sự không thể không nghi ngờ được.
Nếu Lâm Nhất và Lãnh Dật đều bị thương, người chịu thiệt lớn nhất chắn chắn là hắn ta.
Trong lòng Lãnh Dật rất khó chịu, nhưng hắn ta vẫn kìm nén cơn giận đi ra phía sau.
Phan Nhạc nháy mắt ra hiệu, trong số các đệ tử lầu Huyết Vũ lập tức có bốn bóng dáng lao ra.
Ầm!
Cả bốn người đều có tu vi cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ, khí tức của họ rất thâm hậu, cùng là Bán Bộ Tử Phủ nhưng họ còn mạnh hơn Bát công tử của đế quốc Đại Tần rất nhiều, khí thế vô cùng sắc bén.
Lâm Nhất còn chưa nghĩ rõ ràng, đối phương vừa ra lệnh, bốn người đã rút kiếm xông về phía hắn.
“Thăm dò ư?”
Một tia sáng rực loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn chợt hiểu ra, bèn cười khẩy: “Nếu đã như vậy thì quỳ xuống hết cho ta!”
Lực lượng Long Tượng cổ xưa bộc phát từ trên người hắn, khí chất của người thiếu niên anh tuấn đột nhiên thay đổi.
“Không biết sống chết!”
Bốn tên đệ tử lầu Huyết Vũ nghe Lâm Nhất nói vậy thì lập tức nổi giận.
Họ là đệ tử ưu tú của lầu Huyết Vũ mà lại bị hắn xem nhẹ như thế, lập tức đồng loạt ra tay. Chân nguyên mênh mông rót vào thân kiếm, mỗi người đều chém ra một tia kiếm quang huyết sắc dài hơn mười trượng.
Trong lúc nhất thời, huyết quang mù trời bao trùm lấy Lâm Nhất.
Khắp nơi tràn ngập kiếm thế sắc bén và huyết sang chói mắt, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Nhưng ai ngờ Lâm Nhất lại bình tĩnh, chỉ cười khẽ một tiếng khi đối mặt với kiếm thế kinh thiên động địa như thế, chậm rãi đưa tay phải ra.
Hành động này khiến người ta kinh ngạc.
Hắn định làm gì?
Dùng tay không để phá vỡ kiếm khí, thật ngây thơ.
Lầu Huyết Vũ đứng đầu thành U Châu với kiếm pháp sắc bén. Dừng nói là tay không, kể cả huyền binh bình thường cũng không đỡ nổi sự sắc bén của kiếm thế này.
“Ngu xuẩn!”
Bốn tên đệ tử ra tay nở nụ cười mỉa mai, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Ở trong mắt họ, Lâm Nhất đã là một người chết.
Phan Nhạc xoa cằm, vẻ đắc ý thoáng qua trong mắt, may mà hắn ta phát hiện sớm.
Tiểu tử này quả nhiên là một kẻ cố làm ra vẻ, nếu thật sự để hắn đánh nhau với Lãnh Dật thì sẽ chịu thiệt khá lớn.
Ngay cả Lãnh Dật cũng nghi hoặc, rốt cuộc đối phương có phải là thiếu niên đã đánh nhau với hắn ta tối hôm đó không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1616
Chương 1616