Chương 1172: “Này!”
Ngay lúc này, toàn bộ mọi người đều phát ra một tiếng kinh ngạc.
“Thành công rồi?”
“Làm sao có thể được? Cậu ta có tiên trả một trăm bốn mươi nghìn tỷ thật sao?!”
Lúc này người của tập đoàn tài chính Phong Phú đều sợ đến mức suýt ngồi bệt xuống đất.
Chiếc gạt tàn trong tay George rơi một “bịch”
lên thảm trải sàn.
Chuyện này…
Vừa đến Đại Hạ, làm sao lại gặp phải một tên nhà giàu đỉnh cao như vậy?
Người kinh ngạc nhất phải là Trịnh Tuyết Dương.
Tối qua Bùi Nguyên Minh bảo nhà họ Nạp Lan đưa làng du lịch cho anh, việc này cô còn có thể gắng gương mà hiểu được.
Nhưng mà giờ lại có thể lấy ra được một trăm bốn mươi nghìn tỷ để mua tập đoàn Đế Hào?
Anh lấy tiền đâu ra?
Tiền tiêu vặt mình đưa cho anh, có góp thế nào cũng không thể đến một trăm bốn mươi nghìn tỷ được!
Không đợi Trịnh Tuyết Dương chấn động xong xuôi, một người nhân viên chính quyền Dương Thành đã cung kính nói: “Anh Nguyên Minh, phiền anh theo chúng tôi xuống hậu trường, giải quyết một số thủ tục!”
Rất rõ ràng, người nhân viên này muốn đưa Bùi Nguyên Minh rời đi, cậu ta không muốn nhìn thấy cuộc đánh cược của hai bên tiếp tục.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thàn nhiên mà nhìn cậu ta, nói: “Quên nói, tập đoàn Đế Hào là tôi mua tặng cho vợ tôi, thủ tục cứ để cô ấy đi làm là được.
“Cái gì? Đưa cho vợ cậu ta?”
“Vợ cậu ta cũng quá hạnh phúc đi? Được nguyên tập đoàn Đến Hào làm quà tặng?”
Toàn bộ đều chấn động.
Trịnh Tuyết Dương cũng trợn mắt há mồm.
Lúc này cô cũng không biết nói cái gì cho tốt.
Trước đây Bùi Nguyên Minh nói, sẽ nghĩ biện pháp làm cho cô tại ra được một đế quốc thương mại, cô cho rằng Bùi Nguyên Minh đang nói đùa mà thôi.
Nhưng mà người đàn ông này, nói được làm được!
“Chồng à, chúng ta đi thôi” Trịnh Tuyết Dương nhỏ tiếng nói, cô cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.
“Không vội: Bùi Nguyên Minh cười cười.
Sau đó anh quay người lại nhìn George, nhàn nhạt cười: “Còn nhớ cuộc đánh cược của chúng ta không?”
Sắc mặt George đã tái nhợt rồi. Đọc full tại
Mọi người xung quanh bày ra biểu cảm cười như không cười.
Còn có người nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Minh, bọn họ cũng không tin tên này lại dám giết chết George.
Toàn bộ mọi người đều cho rằng Bùi Nguyên Minh nói bâng quơ thế thoio, dù sao nhân viên của chính quyền Dương Thành cũng đang ám hiệu cho anh.
Nhưng mà không ngờ Bùi Nguyên Minh lại cứng như vậy, lại trực tiếp nói ra.
“Anh chuẩn bị tự sát, hay là để tôi giúp anh?”
Bùi Nguyên Minh hứng thú mà lấy điện thoại ra, mở quay video ra.
Không ngờ được George căn bản không thực.
hiện theo đánh cược, còn lạnh lùng nói: “Con khỏ Trung Quốc kia, muốn nam tước tôi đây tự tử?
Nằm mơ đi!”
“Có bản lĩnh thì hôm nay cậu tự tay đánh chết tôi đi!”
“Nhưng mà cậu dám sao?”
“Cậu dám động bào nửa cọng tóc của tôi, đều là tội nặng! Là gây hiềm khích với người ngoại giao!”
“Không cần tôi ra tay, chính quyền Đại Hạ các người cũng sẽ làm cho cậu sống không bằng chết!”
Dễ nhận thấy, George căn bản không thừa nhận cuộc đánh cược trước đó, khuôn mặt lạnh lùng mà nhìn Bùi Nguyên Minh này, trong mắt anh †a, tên Bùi Nguyên Minh tuyệt đối không dám ra tay.
Không ngờ tới, ngay sau đó Bùi Nguyên Minh cười cười.
“Vợ à, nhằm mắt lại.”
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đã nhảm mắt theo bản năng, Bùi Nguyên Minh đá một cước.
“Bịch—”
Cơ thể George bay lên, trực tiếp nện ở trên bàn, miệng trong máu chảy ra như suối.
Một màn như vậy đã làm cho mọi người ngơ ngác.
Mọi người không thể ngờ được Bùi Nguyên Minh lại dám ra tay, hơn nữa còn ra tay mạnh như vậy!
“Mày dám đánh tao! Tao đảm bảo kết cục của mày sẽ rất thảm! Tao đảm bảo là toàn nhà mày không có con đường sống!”
George thất tha thất thiểu mà đứng dậy, kêu gào chửi mắng.
“Chắc không?”
Bùi Nguyên Minh đi đến trước mặt George, dẫm nát tay phải của anh ta, chợt nghe răng rắc một tiếng, cố tay George liền đứt đoạn.
“ÁP”
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Một đám nhân viên chính quyên Dương Thành đều bị dọa cho choáng váng.
Một lát sau mới có người chạy đến ngăn trước mặt Bùi Nguyên Minh, sắp mặt khó coi mà nói: “Anh Nguyên Minh, xin anh đấy, cho anh ta một mạng đi!”
“Nếu không thì, mũ quan trên đầu chúng tôi cũng không giữ được đâu!”
“Anh Nguyên Minh, anh cứ xem như anh ta là một cái rằm mà thả đi đi!”
“Anh Nguyên Minh, chúng tôi đảm bảo, chỉ cần bây giờ anh dừng tay, chúng tôi sẽ giải quyết từ đầu đến đuôi cho anh, chúng tôi cam đoan tập đoàn tài chính Phong Phú sẽ không dám gây phiền phức cho anh nữa!”
Bùi Nguyên Minh quay đầu lại nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, phát hiện mặc dù cô chưa mở mắt ra, nhưng khuôn mặt đã trảng bệch.
Lo lắng cứ tiếp tục như thế này, sẽ dọa đến Trịnh Tuyết Dương.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng gật đầu, liền nằm lấy tay Trịnh Tuyết Dương, xoay người rời đi.
Đợi đến lúc Bùi Nguyên Minh rời đi, người của tập đoàn tài chính Phong Phú mới dám đi qua đỡ George đã gãy mất tay phải, khuôn mặt của từng người đều vô cùng khó coi.