TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1200

Chương 1200

Nghe được lời này của Thanh Tam Gia, Chung Nam Sơn cũng phải sửng sốt một chút.

Trước đây, cũng có không ít nhân vật lớn trên thế giới mời ông ấy ra tay, cho dù là tiên lễ hậu binh, nhưng mà sau khi nhìn thấy ông ấy, thì vẫn đều một mực cung kính, tuyệt đối tôn trọng.

Nhưng mà cái vị ở trước mặt cũng quá kiêu ngạo rồi đi?

Mặc dù ông ta cũng xem như là người gốc Hoa, nhưng mà trên người lại không có một chút khí chất của người Đại Hạ nào cả.

Ngược lại nhiều hơn là có khí chất bá đạo của người Mĩ.

“Tôi sẽ không ra tay đâu, tôi có quy củ của tôi, cuộc đời này sẽ không bao giờ khám bệnh cho người của năm quốc gia lớn mạnh”

Người như Chung Nam Sơn này, làm sao có thể biết sợ cường quyền? Giờ phút này ông ấy lạnh lùng trả lời nói.

Thanh Tam Gia quan sát trên dưới Chung Nam Sơn, lạnh giọng nói: “Chức trách của bác sĩ mấy người, không phải là cứu sống người khác hay sao? Hơn nữa y học là không biên giới, đây chính là tư tưởng quốc tế, là y đức của mấy người, ông còn là danh thủ quốc gia của Đại Hạ, mà đến ngay cả cái này ông cũng không hiểu hay sao?”

Chung Nam Sơn lạnh nhạt nói: “Ông không cần phải mang đạo đức ra để ép buộc tôi, tôi đã nói rôi, y học là không có biên giới, nhưng mà bác sĩ thì có quốc tịch!”

“Chỉ cần anh ta không phải là người Đại Hạ, thì tôi tuyệt đối sẽ không ra tay!”

“Đương nhiên, tôi có thể cung cấp cho mấy người một biện pháp, đó chính là gia nhập quốc tịch Đại Hạ chúng tôi!”

“Chỉ cân phía trên đông ý với chuyện này, tôi sẽ lập tức làm phẫu thuật!”

Hiển nhiên, thái độ của Chung Nam Sơn vô cùng kiên quyết.

Thanh Tam Gia cười: “Chúng tôi là người Mỹ cao quý, bây giờ ông lại muốn chúng tôi vứt bỏ thẻ xanh của Mỹ, gia nhập vào quốc tịch Đại Hạ mấy người?”

“Chung Nam Sơn, ông cũng quá đề cao bản thân rồi đi?”

“Đối phó với loại người hèn hạ như mấy người, thì tôi có cách của mình! Quản gia, để cho ông ta hiểu tình cảnh bây giờ của mình đi!”

quản gia Minh lạnh lùng cười một tiếng, đã hiểu.

Ngay sau đó, ông ta vung tay lên, chỉ thấy trợ lý của Chung Nam Sơn cũng bị dẫn tới đây.

Một người áo trắng rút một con dao bổ dưa hấu ra, một phát cắt đứt cánh tay của người trợ lý này.

“Ách aaal”

Trợ lý đau đến mức cả người co rúm lại, không ngừng lăn lộn ở trên mặt đất, những mà anh ta cũng không có cầu xin tha thứ, mà là căn răng nói: “Ông Sơn, không thể làm phẫu thuật cho anh ta được, người Mỹ đều là mấy kẻ không biết xấu hổ, cho dù ngài có làm phẫu thuật cho anh ta, thì anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!”

“Nói to quá, vả miệng!”

quản gia Minh lạnh lùng nói.

Chỉ thấy lập tức có một tay đấm trực tiếp dùng cán dao đập vào ngoài miệng của người trợ lý, đánh đến mức răng của anh ta cũng bị văng ra ngoài.

“Trong mắt mấy người đúng thật là không có pháp luật mà!” Chung Nam Sơn nổi giận.

quản gia Minh cười nói: “Pháp luật? Pháp luật của Đại Hạ mấy người có thể quản được nổi người Mỹ cáo quý chúng tôi hay sao?”

“Bây giờ tôi hỏi ông, ông có ra tay làm phẫu thuật hay không? Ông từ chối một lần, tôi lập tức chặt đứt một cánh tay của anh ta!”

“Chặt hết cánh tay thì chặt tiếp chân!”

“Không còn chân thì lập tức chặt đầu!”

“Nếu như động tác của ông nhanh lên một chút, thì có lẽ tôi còn có thể giúp trợ lý của ông giữ được một mạng, nhưng mà nếu tốc độ chậm, thì…

quản gia Minh bày ra vẻ mặt cười lạnh lùng, ý muốn nói ra bên ngoài cũng không cần nói nữa.

Người nhà họ Thanh nhìn thấy một màn như này, mỗi một người đều hít một ngụm khí lạnh.

Người nhà họ Thanh ở nước Mỹ, cũng không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện chống đối lại đượ!

c Ở trong mắt bọn họ, căn bản là không thể nói đạo lý đượ!

c Bọn họ việc làm, chính là dùng võ lực thuần túy để giải quyết vấn đề.

Chung Nam Sơn tức giận đến mức run rẩy cả người, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ có thể căn răng nói: “Được, tôi làm phẫu thuật!”

“Nhưng mà bây giờ mấy người nhất định phải để tôi sắp xếp những bác sĩ khác trợ giúp tôi làm phẫu thuật!”

“Đồng ý từ sớm thì không phải là xong rồi sao? Làm gì phải nói nhảm nhiều như vậy?”

“Còn có y học không có biên giới, bác sĩ thì có biên giới nữa không?”

Đọc truyện chữ Full