TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1203

Chương 1203

Khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, Thanh Quốc Bân võn đứng ở đẳng sau liền chạy nhanh ra trước, nói lớn: “Thanh quản gia, hắn chính là Bùi Nguyên Minh!”

“Cậu Thanh Norton chính là bị cậu ta đánh thành người thực vật đó!”

“Nhà họ Thanh ở Dương Thành của chúng tôi cũng chính vì cậu ta mới suy bại đến mức này!”

“Còn nữa, Thanh Quốc Lai cũng là bị cậu ta đánh!”

“Thanh quản gia, mau xử lý tên rác rưởi này đi!”

“Cậu ta còn nói hoàn toàn xem thường nhà họ Thanh nước Mỹ, đây là phản nghịch, là nghiệp chướng mà!”

Đám người nhà họ Thanh đều cười lạnh lùng, theo họ, Bùi Nguyên Minh chết chắc rôi.

Và Thanh quản gia lúc này cũng đứng thẳng người lên, ông ấy lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Chính là mày đã đánh cậu Norton trở thành người thực vật sao?”

Những tên côn đồ mặc bộ đồ ngũ thân tay chẽn màu trắng đang đứng cạnh ông ấy cũng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, sắc mặt lạnh lùng.

“Đúng vậy, người là do tôi đánh, nhưng đáng tiếc là không có đánh chết cậu ấy”

“Lần sau tôi sẽ nhớ cái bài học này, nếu đã ra tay thì phải trực tiếp đánh đến chết”

Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ “hối lỗi”.

Sau đó, anh nhìn Chung Nam Sơn cười, nói: “Thầy Sơn, lần này là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, nhưng thây hãy yên tâm, không một ai trong những người này có thể thoát khỏi”

“Bất kể bọn họ đã làm gì thầy, tôi cũng sẽ bồi hoàn gấp trăm lần”

Chung Nam Sơn cau mày, muốn khuyên bảo Bùi Nguyên Minh, nhưng nghĩ đến hành vi trước đây của Thanh Tam Gia, ông ta thở dài rồi không lên tiếng.

Đây được gọi là kẻ ác ắt sẽ có kẻ ác trị.

Còn Thanh quản gia, người trước giờ luôn kiêu ngạo hống hách, nhìn thấy thái độ của Bùi Nguyên Minh lúc này, cũng không khỏi có hơi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy, có người dám ngang tàng như thế trước mặt nhà họ Thanh nước Mỹ.

Hành động như vậy có gì khác với vuốt râu hùm đâu chứ?

Trước đây, người nhà họ Thanh ở Dương Thành đã nói Bùi Nguyên Minh kiêu căng như thế nào, đáng ghét ra sao, Thanh quản gia đều không tin chút nào.

Nhưng vào lúc này, bọn họ đã tin vào điêu đó.

Bởi vì Bùi Nguyên Minh này ở trước mắt, còn ngạo mạn hơn những gì người nhà họ Thanh ở Dương Thành đã miêu tả!!

“Nể tình của thầy Sơn, các người quỳ xuống, tự làm gãy hai tay thì tôi sẽ không giết các người.”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng.

“Quỳ xuống? Tự làm gãy hai tay?” Thanh quản gia cười khẩy.

“Cùng nhau lên! Sống chết chẳng bàn!”

Ngay sau đó, khoảng hơn chục tên côn đồ mặc bộ đồ ngũ thân tay chẽn màu trẳng cùng xông ra.

Những người này đều đã học qua các loại như võ thuật đấm bốc, bản lĩnh tốt hơn rất nhiều so với những tên lưu manh thông thường.

Nhưng vấn đề là, nó vô ích.

Trong vài chiêu, những người này đều toàn bộ ngã quy xuống đất, không biết sống chết như nào.

“Mày! Mày hãy đợi đấy!” Thanh quản gia lập tức chạy vào trong bệnh viện kêu người.

Bùi Nguyên Minh đang định đi theo sau, Chung Nam Sơn đột nhiên lên tiếng: “Tổng giáo đầu, nơi này là bệnh viện, nếu ra tay ở đây, có thể sẽ làm tổn thương đến những người vô tội”

Bùi Nguyên Minh dừng bước lại, một lúc sau mới khẽ gật đầu: “Thầy Sơn dạy bảo đúng lắm, là do tôi quá bốc đồng rồi”

Nói xong, anh đưa Chung Nam Sơn và trợ lý của ông ta rời đi.

Anh đường đường là một Tổng giáo đầu, hiển nhiên là không muốn làm ra những việc ảnh hưởng đến người thường.

Nếu không phải như vậy, thì theo phong cách làm việc của Bùi Nguyên Minh, có lẽ đã xoá sổ người gọi là Thanh Tam Gia ngay tại chỗ rồi.

Sau khi anh rời đi, Thanh quản gia đã cùng Thanh Tam Gia và một đám người từ trong bệnh viện đi ra.

“Cái tên phản nghịch đó đâu rồi?”

Thanh quản gia hét lớn.

Những người nhà họ Thanh ở Dương Thành đưa mắt nhìn nhau, khi nãy Bùi Nguyên Minh rời đi, bọn họ hoàn toàn không dám ngăn cản.

Lúc này, bà cụ Thanh Kiều chỉ có thể run lấy bẩy đi lên và nói: “Tam Gia, quản gia, cái tên Bùi Nguyên Minh đó vừa nãy đã dẫn Chung Nam Sơn rời đỉ.”

“Hắn nghe nói Tam Gia đến rồi, nên đã bị doạ, không dám ở lại lâu!”

“Chát!”

Thanh quản gia vung tay lên, bất ngờ tát thẳng vào mặt của bà cụ Thanh Kiều, khiến cụ bà ngã xuống đất.

Bà cụ Thanh Kiêu cũng sửng sờ, chỉ là một quản giả mà lại dám đánh mình.

Đọc truyện chữ Full