TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1210

Chương 1210

Bà cụ Thanh Kiều giận run cả người, giận dữ gào lên: “Đồ súc sinh! Mày biết cái gì chứ? Nhà họ Thanh ở Dương Thành bọn tao và nhà họ Thanh nước Mỹ vốn là người một nhà!”

“Mày dám bôi nhọ nhà họ Thanh ở Dương Thành bọn tao một lần nữa thì tao sẽ kêu người đánh gãy chân của mày!”

Bùi Nguyên Minh bình thản nói: “Nhà họ Thanh nước Mỹ rốt cuộc có coi mấy người là người hay không, thì trong lòng mấy người tự hiểu rõ, còn cân tôi phải nhắc nhở sao?”

Khi nghe thấy lời nói này, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đấy đều rất kỳ lạ.

Không thể không thừa nhận, những lời đứa con rể đến cửa này nói đều là sự thật.

Ở trước mặt của nhà họ Thanh nước Mỹ, nhà họ Thanh ở Dương Thành quả thực không là cái thá gì cả!

Lúc này, Thanh Quốc Bân đứng dậy, chỉ vào Bùi Nguyên Minh và lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, mày còn có mặt mũi đến nhà họ Thanh bọn tao sao? Mày xứng sao?”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn anh ta: “Các người tưởng chỗ này của mấy người là cấm cung đấy à? Chỉ là cái ổ chó mà thôi, tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi”

“Thăng con rể đến cửa chỉ biết dựa vào phụ nữ mà sống như mày! Nhà họ Thanh, đã sớm đuổi người vợ hư hỏng của mày ra khỏi cửa rồi!

Mày đã không có tư cách xuất hiện ở nhà họ Thanh của taot”

“Bây giờ, mày lập tức, cút ra khỏi đây cho tao!”

“Mày không có tư cách để nói chuyện với Tam Gia!”

Thanh Quốc Bân chỉ vào mặt của Bùi Nguyên Minh chửi lấy chửi để.

“Bây giờ mày quay lại đây là có ý gì?”

“Tao hiểu rồi, mày biết được bọn tao đã kết thân được với nhà họ Thanh nước Mỹ, nên mày liền không biết xấu hổ trở về, muốn chia lấy một phân đúng không?”

“Tao nói cho mày biết! Mày không có cơ hội đâu!”

Trong mắt của nhà họ Thanh, sự xuất hiện lúc này của Bùi Nguyên Minh, chẳng qua là muốn kiếm lời mà thôi.

Đối với lý do tại sao anh lại phách lối như thế, cũng là điều dễ hiểu.

Ở trước mặt loại người như Thanh Tam Gia, phách lối một chút, nhiều khi lại càng có lợi hơn.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Thanh Quốc Bân, tỏ vẻ ngơ ngác khờ khạo.

Vào lúc này, Thanh Quốc Bân lại nhớ đến một chuyện, bèn đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, cao thượng nhìn anh, lạnh lùng nói: “Giờ đây mày trở về, ngoài Tam Gia ra, còn có một lý do khác, là vì Tổng giáo đầu đúng không?”

“Mày phát hiện, nhà họ Thanh bọn tao không chỉ kết thân được với nhà họ Thanh nước Mỹ, mà Tổng giáo đầu cũng sắp trở thành cháu rể của bọn tao!”

“Cho nên, mày mới trăm phương ngàn kế muốn xuất hiện, muốn đến liễm láp nhà họ Thanh bọn tao đúng không?”

“Tao nói cho mày biết, nể tình chút tình nghĩa từng có, nhà họ Thanh bọn tao có thể cho mày một cơ hội!”

“Nhưng mày nhất định phải ở trước mặt mọi người quỳ xuống và khấn đầu van lạy! Xin bọn tao tha thứ!”

“Ngoài ra, mày còn phải kêu vợ mày hai tay dâng tặng cổ phần của tập đoàn Đế Hào lên!”

Thanh Quốc Bân nói với vẻ mặt đầy sự chắc chắn.

“Ha ha ha…”

Những người không biết thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh, lúc này đều bật cười ha hả.

Trong mắt của họ, đứa con rể đến cửa này thật quá buồn cười.

Anh không biết đây là trường hợp gì sao?

Xuất hiện như vậy, sợ bản thân chết không đủ nhanh sao?

Còn Dương Định Quốc và một số ít người biết thân phận của Bùi Nguyên Minh, lúc này đều dùng ánh mắt ngờ nghệch nhìn những người nhà họ Thanh.

Một con rể tài giỏi như vậy, những người nhà họ Thanh không nhìn nhận ra cũng thôi đi, lại còn chèn ép lần này đến lân khác.

Còn muốn lợi dụng thân phận khác của người này để vươn lên.

Đúng là không biết nên nói những người nhà họ Thanh khờ khạo, hay là nói những người nhà họ Thanh thích suy nghĩ viển vông.

Lúc này, những người nhà họ Thanh đều cười: “Quỳ xuống! Mau quỳ xuống!”

Thanh Tam Gia cũng không vội nói điều gì, lúc này cũng thờ ơ nhìn Bùi Nguyên Minh.

Ông ta hoàn toàn không quan tâm việc Bùi Nguyên Minh quỳ xuống, bởi vì như vậy, ông ta mới có thể nghiền nát danh dự của Bùi Nguyên Minh một cách không cần kiêng dè gì cả, xem anh như là một con chó, dẫm đạp dưới chân.

Trực tiếp đạp chết!

Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lãnh đạm, khoé miệng lộ vẻ giễu cợt.

Đọc truyện chữ Full