TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1260

Chương 1260

Trịnh Tuyết Dương hít một hơi thật sâu, cố găng chịu đựng nôi niềm ấm ức trong lòng, trâm giọng nói: “Cô giáo Lâm, tôi hy vọng cô có thể cho gia đình chúng tôi một cơ hội, để chúng tôi được quyên góp học bống giáo dục cho đại học Thủ Đôi”

“Đương nhiên, cũng hy vọng cô có thể thấy rõ điểm này, chấm dứt hành động vụn vặt đáng xấu hổ của hiện tại đi, đừng làm khó Bùi Nguyên Minh nữa.

“Vi chuyện này mà anh ấy ngay cả tìm công việc cũng không hề dễ dàng, nếu điều này vẫn cứ tiếp tục diễn ra, nói không chừng anh ấy sẽ tự sát mất”

“Nhìn thấy anh ấy khổ sở như vậy, cô hãy rộng lượng nương tay tha thứ cho anh ấy đi!”

“Khổ sở?” Lâm Sa Sa cười: “Anh ta khổ sở đến mức nào? Lúc đó khi anh ta hủy hoại cuộc đời của người khác, có nghĩ tới người khác khổ sở đến mức không?”

“Tổng giám đốc Trịnh, cô có biết cái gì gọi là nhân quả luân hồi, quả báo bất hạnh không?”

“Còn nữa nhỉ, tổng giám đốc Trịnh, không phải là tôi nói cô, cô dù sao cũng được xem là một người phụ nữ thành đạt rồi, hà cớ gì phải treo cổ tự tử trên cây vậy?”

“Bây giờ anh ta đang mang tiếng xấu như vậy, cô liền một cước đá anh ta đi, cũng sẽ không có ai bàn luận gì vê cô đâu!”

“Cả nhà các người đều nên cảm ơn tỏi mới phải!”

Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: “Cô giáo Lâm Sa Sa, nói gì thì nói, Bùi Nguyên Minh cũng là chồng của tôi”

“Tôi thay mặt anh ấy xin lôi cô vì những chuyện anh ấy đã làm trước đây!”

“Nhưng tôi hy vọng cô có thể tha thứ cho anh ấy, còn điều kiện như thế nào, cô cứ nói, tôi sẽ nghĩ cách để giải quyết!”

Lâm Sa Sa nghĩ ngợi một lát, lộ ra nụ cười tươi rói, và nói: “Muốn tôi dừng tay cũng không phải là không có cách, tôi nghe nói cô có quen biết với Thế Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân”

“Chỉ cần cô sắp xếp để tôi gặp Thế Tử Minh một lần, như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho Bùi Nguyên Minh, đảm bảo không làm khó gia đình các người nữa, thế nào?”

“Được rồi, tôi sẽ thử xeml”

Trên khuôn mặt của Trịnh Tuyết Dương lộ vẻ khó xử.

Sau khi cúp điện thoại, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Hạ Vân nhờ giúp đỡ với vẻ mặt lo lắng thấp thỏm.

“Thư ký Vân, thật sự ngại quá, tôi có chuyện muốn làm phiền cô…”

Hạ Vân ở đầu dây bên kia nghe xong bèn nói: “Tổng giám đốc Trịnh đừng khách sáo, ngày mai cô đế người phụ nữ đó tới tập đoàn Thiện Nhân đi, chúng tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này”

Trịnh Tuyết Dương thở phào nhẹ nhõm, sau khi tắt máy, gọi lại cho Lâm Sa Sa.

Lâm Sa Sa nghe điện thoại xong, trên mặt liên mang vẻ đắc thăng mỉm cười nói: “Được, nếu tổng giám đốc Trịnh đã xử lý công việc có năng suất như vậy, thì tôi cũng sẽ giữ lời hứa, ngày mai gặp mặt Thế Tử Minh xong, chuyện này coi như cho qual”

“Tôi sẽ rút lại tất cả những nhận xét bất lợi đối với Bùi Nguyên Minh!”

Sau khi nghe Trịnh Tuyết Dương nói chuyện điện thoại xong, Trịnh Tuấn và Thanh Linh ngồi đối diện cả hai người đều vui mừng khôn xiết.

Lần này vần còn may mãn vì tập đoàn Thiện Nhân bên đó đồng ý ra mặt, nếu không, cả tập đoàn Emgrand sẽ phá sản mất.

Ngày tiếp theo.

Tập đoàn Thiện Minh.

Từ sáng sớm, Lâm Sa Sa đã dẫn theo một nhóm người tới dưới lâu của tập đoàn Thiện Minh.

Cô ta thực sự đã dậy lúc sáu giờ sáng để trang điểm, hơn nữa cả người từ trên xuống dưới đều thơm ngào ngạt, để có thể một lời nói ra liền năm được Thế Tử Minh Thậm chí, cô ta đã sớm chuẩn bị để hiến dâng bản thân rồi.

Hạ Vân đích thân xuống dưới lâu đón Lâm Sa Sa, còn đưa cô ta lên phòng tổng giám đốc.

“Cô Lâm Sa Sa, trước tiên để tôi giới thiệu một chút, đây là phó tổng giám đốc đầu tiên của tập đoàn Thiện Nhân chúng tôi, phó giám đốc Lôi Tuấn Quang” Hạ Vân lên tiếng giới thiệu Lâm Sa Sa nhìn thấy Lôi Tuấn Quang ở trước mặt, ánh mắt ngay lập tức sáng lên.

Bởi vì Lôi Tuấn Quang ăn mặt có phần chú trọng ngoại hình chỉnh chu hơn, Lâm Sa Sa liếc mặt một cái liền nhận ra, vị phó tổng giám đốc này toàn thân từ trên xuống dưới từ quần áo giày dép tới đồng hồ và những thứ khác, cộng lại cũng lên tới hơn hàng tỷ đồng.

Một vị phó tổng giám đốc mà đã nhiều tiền như vậy.

Vậy Thế Tứ Minh còn giàu cỡ nào nữa? Thật quá xuất sắc đói!

Nghĩ tới điều này, Lâm Sa Sa cảm thấy hai chân của mình có chút không khép lại được.

Đọc truyện chữ Full