TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1277

Chương 1277

Những lãnh đạo cao cấp rất nhiều người đã bị sáu chữ nhà họ Chân ở Thủ Đô dọa cho ngây ngốc.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn Trịnh Tuyết Dương với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

“Giám đốc Trịnh à, những chuyện khó lúc trước chúng ta gặp phải đều không vấn đề gì, nhưng lần này không giống như vậy! Người mà chúng ta đụng phải lại là nhà họ Chân ở Thủ Đô đó!

“Sự đáng sợ của nhà họ Chân ở Thủ Đô hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng! Bon họ đã nhìn trúng tập đoàn Emgrand, vậy thì để bọn họ thu mua luôn đi?”

“Đúng vậy! Nhà họ Chân ở Thủ Đô gån đây thu mua không ít các xí nghiệp ở Thành Dương rồi, rất nhiều chủ xỉ nghiệp chống đối lại đều bị chèn ép tới chet!”

“Đó còn là một trong mười gia tộc lớn nhất, chúng ta không thể mạo phạm được đâu! Hậu quả sau đó chúng ta gánh vác không nổi!”

Còn có một giám đốc điều hành khác vào lúc nàyhạ giọng nói: “Giám đốc Trịnh, tôi cảm thấy, thiếu gia Chân Ngọc Thụ của nhà họ Chân ở Thủ Đô xem trọng cô rồi, đây là phúc phận của cô đó!”

“Nếu như cô có thể gả vào nhà họ Chân ở Thủ Đô, cho dù chỉ là một người vợ lẽ không có danh phận, thì cũng là phúc phần tám kiếp cô tu luyện được đó!”

Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương lúc này trông có vẻ bình thàn, nhưng trong lòng lại tràn đầy sợ hãi cùng với tuyệt vọng.

Đương nhiên cô biết sức mạnh của nhà họ Chân ở Thủ Đô.

Thật ra lúc này cô lại dang kim nén chống đỡ.

Nhưng câu cuối mà vị giám đốc điều hành này nói ra, lại phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng trong trái tim cô.

Cà người cô loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước, suýt chút nữa ngất xiu.

Rất nhanh, Trinh Tuyết Dương nhờ người thu thập những tài liệu mới nhất có liên quan tới nhà họ Chân ở Thủ Đô, Đọc xong tài liệu, Trịnh Tuyết Dương thật sự hoàng sợ.

Gần đây nhà họ Chân ở Thủ Đô vì muốn chiếmlinh thị trường, có thể nói thủ đoạn nào cũng đều sử dụng cả rồi.

Khi vui thì trực tiếp ném tiền, khi không vui thì trực tiếp dùng bạo lực.

Mà điều quan trọng nhất là, thể lực chống lưng của nhà họ Chăn ở Thủ Đô quả hùng mạnh!

Ai dảm khiêu khích nhà họ Chân ở Thủ Đô chứ?

Rất nhiều người khi gặp nhà họ Chân ở Thủ Đô, trực tiếp ngắt mũi đồng ý, bán công ty với giá rẻ.

Mà một số người có tính khí kiên cường hơn một chút, kết quả đều rất thảm thương.

Bị người ta đánh gãy tay chân là còn nhẹ, có người thậm chí còn bị vứt thẳng xuống sông Hơn nữa những chuyện này, nếu có người báo cáo với có quan, đều sẽ bị người ở trên đàn áp.

Dương Định Quốc cùng những người khác căn bàn không nhận được bất kỳ thông tin nào.

Điều này cũng tạo điều kiện cho nhà họ Chân ở Thủ Đô càng ra sức tùy tiện bừa bãi.

Đọc được chỗ tài liệu mật này, Trịnh Tuyết Dương run rấy.

Điểm mấu chốt nhất là, từ chỗ tài liệu này cô đãphân tích ra được một số điều.

Nhà họ Trịnh bon họ, dường như có quan hệ mật thiết với nhà họ Chân ở Thủ Đô, Mặc dù Trịnh Tuyết Dương cũng không rõ mối quan hệ này rốt cuộc nông sâu thế nào, nhưng ở trong tinh cảnh này, một khi tử chối nhà họ Chân ở Thủ Đô, kết cục một nhà bọn họ so với những người khác có thể bị thàm hơn nhiều.

Nếu như Trịnh Tuyết Dương chi có một thân một minh, dựa theo tính cách của cô mà nói, cô nhất định sẽ chiến đấu tới cùng.

Nhưng mà, cô còn có ba mẹ, em gái, và chồng cô..

Cô lo sợ người nhà của mình sẽ phải chịu tổn thương.

Trong lúc Trịnh Tuyết Dương đang do dự xoắn xuýt, Bùi Nguyên Minh đang ở trong nhà xem tin tức thời sự.

Nói chung, sau khi vụ việc của Lâm Sa Sa lăng xuống, Trinh Tuấn và Thanh Linh cũng không còn ý kiến với anh nữa.

Nhìn thấy anh ở nhà lười nhác, cũng không nói gìTheo quan điểm của bọn họ, Bùi Nguyễn Minh không ra ngoài gây chuyện thị phi, là cảm tạ trời đất rồi.

Thời gian tan làm, sau khi Trinh Tuyết Dương trở về nhà sắc mặt lại có vài phần khó coi.

Bùi Nguyễn Minh nheo mày hỏi: “Vợ à, em làm sao thế? Ai lại chọc giận em sao?”

Trịnh Tuyết Dương cười nói: “Không có, chi là dạo này tập đoàn có nhiều chuyện quá, làm em bận tới nỗi sứt đầu mẻ trán.”

Bùi Nguyên Minh nghĩ ngợi nói: “Hay là ngay mai anh tới tập đoàn giúp em nhé?”

Trịnh Tuyết Dương vội vã lắc đầu: “Tạm thời thì không cần, đợi tới khi nào cần, em sẽ để anh tới.”

Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh lộ vẻ khó hiều, Trịnh Tuyết Dương không phải luôn hy vọng anh tiến bộ hơn sao?

Tại sao thái độ lần này lại kỳ lạ như vậy?

Đọc truyện chữ Full