TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1296

Chương 1296

Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày, cô cũng không phải là kẻ ngốc.

Tập đoàn tài chính Phong Trạch sao có thể không biết chuyện lần trước của khu nghỉ dưỡng chứ?

Bây giờ, Ngải Địch đã chỉ đích danh cô qua đó, thì có thể có chuyện tốt được sao?

Nhưng vấn đề nằm ở người đang đứng ở dưới mái hiên kia…

Lúc Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị đứng dậy, Bùi Nguyên Minh đột nhiên đưa tay ra ngăn cô lại, lạnh lùng nói: “Tập đoàn Phong Trạch là cái thá gì chứ, bọn họ có tư cách gì mà kêu vợ của tôi phải qua đó chào hỏi họ?”

“Bọn họ xứng đáng hay sao?”

Sự chú ý của mọi người ban đầu tập trung ở hướng này.

Lúc này, khi nghe thấy Bùi Nguyên Minh- chồng của Trịnh Tuyết Dương nói như vậy, ai nấy đều vô cùng hoang mang.

Đó chính là tập đoàn tài chính Phong Trạch đây!

Vậy mà lại có người dám đứng trước tập đoàn Phong Trạch, không để cho bọn họ một chút thể diện nào như vậy sao? Còn nói ra những lời như vậy nữa! Anh ta đang muốn tìm chỗ chết đây mài Lúc này, mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn một tên ngốc.

Chu Cường tức giận, anh ta hung dữ trợn mắt lên nhìn Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương nói: “Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh chồng cô sao thế?

“Chẳng qua chỉ là hành lễ với anh Ngải Địch thôi mà, cân gì phải mỉa mai như vậy chứ? Anh ta không ưa tập đoàn tài chính Phong Trạch sao?”

Nghe đến ba chữ “Bùi Nguyên Minh”, Ngải Địch dường như nhớ ra điều gì đó.

Ánh nhìn của anh ta hướng về phía Bùi Nguyên Minh, một lát sau khóe miệng khẽ nhếch lên cười giêu cợt một cái rồi nói: “Tôi nhớ ra rồi, anh chính là Bùi Nguyên Minh, chính là cái người đã ngăn cản tập đoàn tài chính Phong Trạch chúng tôi thu mua tập đoàn Emgrand đúng không?”

Tôi nghe nói trước đây anh là tài xế của Thế Tử Minh, vì vậy mới dám gây rắc rối với tập đoàn tài chính Phong Trạch chúng tôi.”

“Còn anh của hiện tại, đã không còn bất kỳ quan hệ gì với tập đoàn Thiện Nhân nữa rồi, vậy mà anh còn dám tỏ cái thái độ đây ra với tôi hay Sao, anh nghĩ xem, liệu tập đoàn tài chính Phong Trạch chúng tôi có dám giết anh hay không?”

“Bây giờ anh mà ngay lập tức lăn tới đây, quỳ xuống đất xin lỗi, thì chuyện này coi như xong!

“Nếu không thì, hậu quả anh không thể gánh nổi được đâu!”

Lúc Ngải Địch dùng ánh mắt sắc bén nhìn Bùi Nguyên Minh, cảm giác như anh có thể một tay đánh chết Bùi Nguyên Minh vậy.

Lúc này, mọi người mới hiểu ra, thì ra người đàn ông ở rể này trước đây từng đắc tội với tập đoàn tài chính Phong Trạch rồi, chẳng trách anh lại có thái độ như vậy.

Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, mọi người có mặt ở đây đều biết rất rõ là nên đứng về phe nào.

Chung Vũ nói với Bùi Minh Nguyên: “Cái tên họ Bùi kia, anh còn ngơ ra đấy làm cái gì? Không nghe thấy mệnh lệnh của anh Ngải Địch hay sao?”

“Mau chóng lăn tới và quỳ xuống xin lỗi đi!

Làm như vậy thì anh Ngải Địch mới mở lòng khoan dung mà không thèm tinh toán với anh nữal “Nếu không, chỉ cần một câu của anh Ngải Địch thôi thì tập đoàn Emgrand của các người ngay lập tức sẽ bị phá sản, anh sẽ phải cùng với vợ của anh ra ngoài xin ăn đấy!”

Lúc này, hai người Trịnh Tuyết Dương và Kim Uyến Nhi không thể không đứng dậy.

Đặc biệt là Trịnh Tuyết Dương lúc này không ngừng tỏ vẻ mặt, ra hiệu cho Bùi Nguyên Minh.

Tuy răng cô rất khó chịu với tập đoàn tài chính Phong Trạch.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng là sân nhà của đối phương, bởi vậy mới có cái gọi là anh hùng không ngại chịu thiệt thòi trước măt!

Cứng răn với tập đoàn tài chính Phong Trạch vào lúc này là hoàn toàn bất lợi đối với bọn họ.

Nhưng đáng tiếc là, Bùi Nguyên Minh lúc này vốn không hề có bất kỳ động tĩnh nào, thậm chí còn ra hiệu cho Trịnh Tuyết Dương ngồi xuống.

“Bùi Nguyên Minh! Anh còn ngồi đó làm gì nữa? Còn không mau lăn tới đây!?”

“Chẳng lẽ anh còn muốn chúng tôi thay anh Ngải Địch mời anh lăn tới đây à?”

Khuôn mặt của Chu Cường và Chung Vũ thể hiện rõ sự căm phần, súy chút nữa thì đã động tay động chân rồi.

Chu Cường liên hướng về phía Trịnh Tuyết Dương nói: “Trịnh Tuyết Dương, chồng cô sao thế? Cái công trường kia còn muốn xây dựng nữa không đây?”

“Nhanh chóng bảo chồng cô lăn đến đây, xin lỗi anh Ngải Địch đi, nếu không các người chuẩn bị tỉnh thân trở vê “hít không khí mà sống” đi.

Bùi Nguyên Minh tự mình rót một chén trà, kéo Trịnh Tuyết Dương ngồi xuống, phong thái điềm tĩnh, vốn không thèm để ý đến những người đang ở trước mặt họ.

Đọc truyện chữ Full