Chương 1305
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe đã phanh gấp ngay trước cổng khách sạn. Cửa xe đẩy ra, một người đàn ông trung niên bụng phệ, gương mặt âm trầm chậm rãi xuất hiện.
Thời điểm ông ta bước đến khu vực phòng riêng, Chu Cường mặt mày lập tức trở nên hớn hở, vội vàng tiến tới nghênh đón. “Cha, cuối cùng cha cũng tới rồi! Cha nhất định phải đòi lại công bằng cho đứa con trai này của cha mới được!”
Cha của Chu Cường, tên gọi Chu Chấn Nam. Cả người ông ta lúc bấy giờ nồng nặc toàn mùi rượu, dường như khi nhận được tin thì đang ở nơi nào đó uống rượu cùng đối tác. Giờ phút này ông ta nhìn sang Chu Cường, sau đó quát lớn.
“Ai? Là ai ở cái đất Dương Thành này dám không chừa mặt mũi cho ông đây?”
Chu Cường vẫn giữ điệu bộ bình tĩnh, thoáng liếc mắt về Bùi Nguyên Minh, thấp giọng bắt đầu kể lể. “Cha, chính là cái người kia. Bất quá thân phận đối phương dường như không phải hạng tầm thường”
“Không tầm thường?”
Chu Chấn Nam nhìn từ trên xuống dưới Bùi Nguyên Minh, sau khi trắng trợn đánh giá liền bật cười ha hả. “Cha của con ở cái đất Dương Thành này nhiều năm như vậy rồi, từ nhân viên bình thường đi lên đến cái chức này, trước nay chưa từng thấy qua có bất kì người nào ở độ tuổi trẻ như vậy mà đã nằm giữ được thân phận không tầm thường. Mà cho dù ở ngoài xã hội bối phận có đáng gờm đến mức nào đi chăng nữa thì trước mặt cơ quan hành chính chúng ta vẫn chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!”
Nghe được những lời này, trong nháy mắt Chu Cường như được khai sáng. Từ nãy đến giờ anh ta luôn sợ hãi Bùi Nguyên Minh là nhân vật tai to mặt lớn trong cơ quan hành chính, vậy nên mới run lẩy bẩy như vậy.
Hiện tại xác nhận đối phương không phải, dựa vào mối quan hệ lẫn quyền thể của hai cha con bọn họ, thì cần quái gì phải sợ Bùi Nguyên Minh nữa cơ chứ! Hơn nữa, bọn họ còn có tiền!
Cẩn trọng suy nghĩ xong xuôi, lần này Chu Cường lại nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lớn giọng phách lối nói. “Chẳng phải anh vừa điện thoại gọi người tới sao? Người đâu mất rồi hả? Tốt nhất tôi khuyên anh nên gọi người có chức vụ một chút, bằng không sợ rằng chút nữa anh phải từ nơi này bò ra ngoài đấy.”
Chu Chẩn Nam hơi thở tràn ngập mùi rượu, không chút kiêng nể quát ầm lên. “Oắt con, đúng là tôi không biết cậu từ nơi nào chui ra! Nhưng cậu có biết tôi là ai hay không hả? Tôi chính là người quản lý thứ ba ở khu đô thị mới Dương Thành này! Cậu động tới con trai tôi thì chính là động tới tôi. Hiện tại tôi muốn cậu quỳ xuống, thành khẩn xin lỗi nó”
Mọi người nghe Chu Chấn Nam nói vậy, trong lòng đều vô thức căng thẳng. Một trận sóng gió ập đến chẳng chút báo trước! Tuy rằng Bùi Nguyên Minh thân phận không thấp nhưng hai cha con Chu Chấn Nam lại dám đứng trước mặt đối phương tràng trợn khiêu khích, không chút kiêng dè. Điều này chứng tỏ Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không phải người trực thuộc cơ quan hành chính.
Chỉ có lí do như vậy mới giải thích tình huống này một cách chính xác được. Nếu không thì có cho Chu Cường mười lá gan, anh ta cũng chẳng dám huênh hoang như vậy.
Bùi Nguyên Minh lúc này, trong đôi mắt tràn ngập lạnh lùng, chậm rãi mở lời. “Hai cha con các người bây giờ quỳ xuống vẫn còn kịp đó. Bằng không, tôi sợ chút nữa không còn cơ hội để quỳ như vậy đầu”
“Kêu cha con chúng tôi quỳ xuống? Anh vẫn còn đang mơ ngủ hả? Tuy tôi không biết anh có thân phận như thế nào nhưng ở trước mặt chúng tôi, là rồng nhìn thấy lập tức phải cuộn người, là hổ nhìn thấy cũng đành khuất phục ngã rạp xuống đất! Hay là, anh dám đánh tôi không? Anh dám đánh tôi, tôi đảm bảo cả đời về sau của anh sẽ không còn yên ổn như hiện tại nữa đâu”
Chu Cường cười gắn, trong giọng nói lộ ra vẻ uy hiếp triệt để. Quả nhiên có Châu Chấn Nam ở đây, khí thế anh ta liền tăng vọt mười phần. Ngay lúc này, từ bên ngoài có người đấy của bước vào.
Hia cha con Chu Cường theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau đó biểu cảm trên gương mặt lập tức biến chuyển. Chu Cường kinh ngạc hỏi ngay. “Ngài Lữ Phàm? Sao ngài lại tới đây?”
Chu Chấn Nam bấy giờ dường như thanh tỉnh lại đôi chút, vội vàng tiến tới. “Lữ Phàm, đã lâu không gặp”
Người đứng đầu hệ thống quản lý Lữ Phàm nhìn thấy hai cha con Chu Chan Nam liên tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Trên đường đi tới đây, anh ta đã hoàn toàn nằm rõ toàn bộ câu chuyện, thậm chí bao gồm cả việc Chu Cường xuất hiện ở tập đoàn Đế Hào.
Giờ phút này, Lữ Phàm hoàn toàn không để ý đến Chu Chấn Nam mà chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Cường, lạnh giọng nói. “Chu Cường, cậu bị tình nghi là người nhận hối lộ từ tập đoàn tài chính Phong Phú, có mưu đồ muốn quấy rối, làm lũng đoạn thị trường kinh tế. Hiện tại, hệ thống đã bắt đầu khai trừ toàn bộ thông tin của cậu rồi. Ngày mai, cảnh sát sẽ tới đưa cậu về đồn để truy cứu sự việc, chịu sự trừng phạt của pháp luật!”