TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 561: 561

Chú Lê liếc qua tôi và Đinh Nhất để ra hiệu, sau đó chúng tôi xoay người rời khỏi căn nhà. Từ nay về sau, trong thị trấn nhỏ này sẽ có một người điên, cả ngày điên loạn chạy trên đường. Người có mắt nhìn đều tránh đi rất xa, vì tất cả đều nói rằng trên lưng ông ta đang cõng theo một con ma nữ!

Chúng2tôi giải quyết xong chuyện ở đây thì quay trở về Thái Nguyên, ở bên kia ông Ba Kiều cũng đã đổi tên lại trên bia mộ. Sau khi biết được chuyện đổi tên, Ngô Hoài Nhân còn từng truy hỏi ông Ba Kiều tại sao lại phải đổi tên như vậy?

Ông Ba Kiều nói qua loa bảo mình cũng không rõ lắm, ông ấy chỉ làm theo5yêu cầu của Lê đại sư thôi. Lão già Ngô Hoài Nhân nghe thế thì nói với ông Ba Kiều rằng: “Anh đừng quá tin tưởng vào vị Lê đại sư này, thật ra trong vùng chúng ta cũng có nhiều thầy phong thủy rất tốt, dù gì cũng là người địa phương nên biết rõ gốc rễ mọi gia đình, chắc chắn là tốt hơn nhiều so6với người từ nơi khác tới!”

Ông Ba Kiều nghe thế cũng chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì khác, nhưng trong lòng ông ta không còn tin tưởng Ngô Hoài Nhân như xưa nữa. Tuy ông ta chưa hoàn toàn tin chúng tôi, nhưng dù sao giữa chúng tôi và ông ta cũng không có quan hệ lợi ích trực tiếp nào cả, nhưng giữa ông ta5và người em trai này lại khác…

Sau khi trở về, chúng tôi nói qua cho ông ta biết tình hình bên phía Thiểm Tây, nói bây giờ Lý Bình Bình sẽ không quay trở lại gây sóng gió ở nhà họ Kiều nữa, do đó Hải Lam cũng coi như đã được an toàn rồi.

Ông Ba Kiều nghe xong thì rất vui mừng, nhanh chóng viết cho chú3Lê một tờ chi phiếu và nói đây là thù lao lần này của chúng tôi. Chú Lê nhìn con số trên đó, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, tôi biết chắc chắn là con số khiến chú ấy rất hài lòng.

Nhưng nói về mặt đạo đức, ông Ba Kiều đã trả tiền cho chúng tôi thì chúng tôi cũng nên nhắc nhở ông ta một số việc, dù gì chú Lê vẫn còn muốn mai sau phát triển mối khách hàng lớn này.

Thế là chú Lê chân thành nói cho ông ta biết, trong chuyện Kiều Hiên nghiện ma túy, rồi cuối cùng bị chính ma túy làm tự hại chết mình, mặc dù một phần cũng do cậu ta nhát gan yếu đuối, nhưng phần lớn trách nhiệm vẫn là do có người dẫn đường, dụ dỗ.

Chú Lê không nói rõ người này là ai, nhưng với lòng dạ của ông Ba Kiều chẳng khó để đoán ra. Dù sao đây cũng là việc nhà của họ, chúng tôi không tiện nhúng tay vào, nhắc nhở ông ta một chút cũng coi như hết tình hết nghĩa rồi, còn về phần ông Ba Kiều nên xử lý như thế nào thì phải do chính ông ta tự quyết định.

Ông Ba Kiều nghe xong thì sửng sốt, cuối cùng ông ta vẫn nói lời cảm ơn với chúng tôi, còn nói ông ta đã biết phải làm gì tiếp theo. Chia tay với ông Ba Kiều xong, tôi vội lôi kéo chú Lê hỏi: “Trên tờ chi phiếu kia viết bao nhiêu vậy ạ?”

Chú Lê trêu tôi, ông ấy phất tờ chi phiếu qua trước mặt tôi một cái rồi nói: “Nhìn thấy mấy con số chưa?”

Tôi cằn nhằn: “Nhanh như vậy ai nhìn rõ được! Chú mau để cháu xem đi…”

Nhưng khi hai người chúng tôi đang trêu đùa nhau thì đột nhiên bị một tiếng gõ cửa cắt ngang, Đinh Nhất mở cửa ra xem thì phát hiện ở trên mặt đất có một cái phong bì thư, anh ta nhặt chiếc phong bì kia lên, sau đó vào phòng đóng cửa lại.

Chú Lê nhận chiếc phong bì thư mở ra xem, bên trong có tờ giấy in một hàng chữ được đánh máy: “Bớt lo chuyện của người khác đi, nếu không các người không rời được khỏi Sơn Tây đâu!”

Chú Lê đọc xong thì cười lạnh, sau đó đưa tờ giấy nhắn cho tôi, tôi xem qua cũng thấy dở khóc dở cười, mẹ nó, đây là đang đe dọa chúng tôi đấy à? Đúng là ăn gan hùm mật báo rồi!

Chú Lê liếc mắt qua chiếc đồng hồ: “Thu dọn hành lý đi, bây giờ chúng ta ra sân bay!”

Tôi nghe thế thì nói: “Chúng ta đâu cần sợ bọn chúng!”

Chú Lê cười. “Đúng là chúng ta không sợ, nhưng không cần thiết tham gia vào chuyện đấu tranh giữa bọn họ… Nói cho ông Ba Kiều chuyện này đã là bán cho ông ta một ân tình lớn rồi, chú tin chắc người đã từng lăn lộn nhiều năm trong giới thương trường như ông ta sẽ có khả năng xử lý tốt việc này, chuyện chúng ta có thể làm bây giờ là mau chóng rút lui khỏi chiến trường…”

Tôi thầm nghĩ cũng đúng, ông Ba Kiều đã trả đủ công, chúng tôi còn ở đây nữa thì quá không thức thời rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện bây giờ phải ra sân bay, tôi cũng không biết có thể mua được vé máy bay ngay hay không.

Chú Lê lại nói: “Không sao, mỗi chuyến bay đều có người đến sát giờ mới hoàn vé, nhất định chúng ta có thể đi được thôi.”

Đệt, chú ấy nói trúng phóc, khi ba chúng tôi đến sân bay hỏi thì ban đầu thật sự không còn vé, nhưng khi chỉ còn nửa giờ trước khi máy bay cất cánh, đột nhiên có một đoàn khảo sát kinh doanh có việc nên muốn trả lại vé ngay, thế là ba chúng tôi được một lần đi hạng thương gia mà chỉ phải trả giá tiền của hạng phổ thông!

Sau khi về đến nhà không bao lâu, chúng tôi nghe nói giới kinh doanh ở Sơn Tây xảy ra một chuyện lớn, có một người gọi là Ngô Hoài Nhân vì hối lộ quan lớn trong chính phủ mà nhận được một hạng mục cải tạo khu ổ chuột với giá rất thấp.

Đáng tiếc chẳng mấy chốc vị quan lớn này bị tra xét, Ngô Hoài Nhân cũng bị liên lụy theo mà phải ngồi tù. Lúc chúng tôi nghe được tin này đều hiểu, nhất định là do ông Ba Kiều đã giở trò sau lưng rồi, mối thù giết con sao có thể dễ dàng buông tha được?

Hơn nữa, những người làm bất động sản như bọn họ, có ai được sạch sẽ dưới mông đâu? Có khi để đưa được Ngô Hoài Nhân vào tù thì ông ấy cũng tự làm tổn hại đến mình rất nhiều rồi, được như thế thì người ngoài nhìn vào mới thấy ông ấy là một người anh trọng tình trọng nghĩa!

Thời đại này, thứ khó giữ vững nhất chính là chân tình, còn thứ hư tình giả ý thì chỉ cần vừa học là biết ngay… Ông Ba Kiều có được tài sản như bây giờ tất nhiên là không thể cho không người khác được, chắc chắn ông ấy phải có những cách để phòng tránh kẻ gian nhằm vào mình.

Sau đó, ông Ba Kiều còn từng phái người đưa một ít đặc sản Sơn Tây tới tặng cho chú Lê, coi như là vị khách hàng lớn này ủng hộ chú ấy.

Từ khi nhận công việc của ông Ba Kiều về sau, chúng tôi coi như được mở hàng may mắn cho đầu năm, những công việc sau đó đến tới tấp, hơn nữa đều là những việc nhẹ nhàng không có nguy hiểm. Tôi nhìn số tài khoản dần dần tăng lên mà tâm tình phơi phới…

Trưa hôm nay, tôi và Đinh Nhất đưa Kim Bảo tới bác sĩ thú y, thằng nhóc này bắt đầu đến mùa động dục nên hở một chút là lại muốn lén chạy ra ngoài, tôi và Đinh Nhất cứ phải canh chừng nó như vậy thì không được, quá mất thời gian, thế là chúng tôi bàn bạc với nhau hôm nay đưa nó tới đây để triệt sản.

Kim Bảo ngốc lúc đi còn vui vẻ lắm, nghĩ là chúng tôi dẫn nó đi làm đẹp thì phải? Cho đến khi tay bác sĩ thú y cầm một cái ống tiêm thật dài, chuẩn bị tiêm thuốc mê thì nó mới cảm giác có vấn đề!

Nhưng đã muộn rồi, tiêm thuốc mê xong, chỉ khoảng nửa phút sau là mí mắt của Kim Bảo từ từ khép xuống, không đầy một phút, cả cơ thể nó nghiêng sang một bên, ngã thẳng trên đất.

Thấy cảnh này, lòng tôi hơi lo lắng, nghĩ đến chuyện vừa rồi kí vào tờ đăng kí không chịu trách nhiệm, tôi bắt đầu cảm thấy hơi hối hận. Nhưng vẫn còn may, chuyện sau đó chứng minh lo lắng của tôi là thừa, Kim Bảo được giải phẫu rất thành công, bác sĩ thú y còn giơ chú chim nhỏ đã được cắt bỏ của Kim Bảo lên cho tôi xem nữa cơ.

Đọc truyện chữ Full