Chương 1316
Mọi người nhà Nạp Lan thấy một màn này, trong lòng mỗi người đều có lửa giận giận mà không dám nói gì, nước mắt khuất nhục chảy xuống.
Nhưng, bọn họ có thể làm gì được với một màn trước mắt này đây?
Phản kháng sao?
Kết quả phản kháng chỉ có một con đường chết.
Nhà Nạp Lan dẫu sao cũng chỉ là một dòng họ sưu tập đồ cổ. Nếu như trên thương trường, cho dù là đối phương có khí thế thế nào, bọn họ cũng còn có cách chống đỡ.
Nhưng đối mặt với dòng họ ưu việt như nhà họ Thanh ở nước Mỹ, bọn họ cơ bản không có cách nào đối phó.
Cuối cùng, mọi người nhà Nạp Lan bị đuổi ra khỏi cửa, từng người một đứng ở ngoài cửa lớn, cả người run rẩy.
Khuôn mặt già nua của Nạp Lan Hoàng Chi nước mắt dàn dụa, một lát sau gắng gượng khôi phục bình tĩnh, nói: “Mau, thừa dịp Lan còn chưa bị tên khốn kia làm nhục, mau đi tìm Bùi Nguyên Minh, chỉ có anh ta mới có thể giúp chúng ta!”
Hy vọng duy nhất của nhà Nạp Lan giờ phút này, chỉ có Bùi Nguyên Minh mà thôi.
Ở trong lòng ông ta, chỉ có Bùi Nguyên Minh mới có thể đối kháng cùng nhà họ Thanh ở nước Mỹ.
Dẫu sao Nạp Lan Hoàng Chỉ có nghe tin đồn, Thanh Tam Gia là do Bùi Nguyên Minh giết chết.
Nhưng ngay lúc này, Chân Ngọc Thụ ởđi ra.
“Muốn tìm Bùi Nguyên Minh tới cứu nguy à?
Rất tốt. Không sao cả, lần này cậu Thanh Bảo Tuấn cùng anh Lâm Đường Hải chính là tới để xử lý anh ta. Nếu các người muốn đi tìm người, tốt nhất nhanh cái chân lên một chút. Nếu không thì không còn cơ hội nữa đâu!”
“Nhưng có điều, muốn rời khỏi đây, không thể đứng mà đi được, chỉ có thể bò ra ngoài mà thôi!”
Đang lúc nói chuyện, Chân Ngọc Thụ vỗ tay một cái, chỉ thấy đến một đám hộ vệ của nhà họ Chân ở thủ đô đi ra, thân sắc lạnh như băng nhìn chäm chằm đám người Nạp Lan Hoàng Chi.
“Nhà họ Chân ở thủ đô kia!”
Nạp Lan Hoàng Chi căn răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể “phịch” một tiếng quỳ xuống, mang biểu tình khuất nhục chậm rãi bò đi ra ngoài.
Chỉ cần có thể còn sống, thì cái gì cũng không quan trọng bằng.
Mà đồng thời đối kháng với Thanh gia ở nước Mỹ hay nhà họ Chân ở thủ đỏ, nhà Nạp Lan nào có khả năng đó.
Kết quả cho phản kháng của bọn họ, chính là diệt tộ!
cĐến sau khi đoàn người Nạp Lan Hoàng Chi bò rời đi rồi, trên mặt Chân Ngọc Thụ lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Thanh Bảo Tuấn ra tay với Nạp Nhã Lan, về điểm này anh ta rất hài lòng. Nhưng dưới con mắt của anh ta, thế này vẫn chưa đủ.
Anh ta cân phải thêm vào đám lửa đang cháy thịnh này một ít củi nữa mới đượ!
c “Thông báo với cậu Bảo Tuấn một câu, nói Chân Ngọc Thụ tôi xin được gặp Rất nhanh, người nhà họ Thanh ở nước Mỹ mời Chân Ngọc Thụ vào trong.
Thanh Bảo Tuấn vân chưa làm gì Nạp Nhã Lan. Bấy giờ thấy Chân Ngọc Thụ đi vào, không nhịn được cười nói: ‘Cậu Ngọc Thụ đây chẳng lẽ muốn vào đây xin một tách trà à?”
Chân Ngọc Thụ cười nhạt nói: “Ngọc Thụ tôi không có hứng thú tranh giành với sở thích của người khác. Tôi vào đây cũng là vì muốn nói cho cậu Bảo Tuấn một chuyện.”
Thanh Bảo Tuấn lạnh lùng nói: “Nếu như chuyện không quan trọng hơn người phụ nữ này mà anh dám vào quấy rây tôi thì chính là tự tìm cái chết đấy!”
“Dù cho anh có là người nhà họ Chân từ thủ đô đi chăng nữa!”
Sâu trong con ngươi Chân Ngọc Thụ thoáng qua một tia rùng mình, có điều giờ phút này anh †a lại quay về vẻ tươi cười như cũ mà nói: ‘Cậu Bảo Tuấn, nhà họ Thanh ở Dương Thành của các cậu có một người cháu gái họ ngoại, tên là Trịnh Tuyết Dương. Cô ta là Tổng Giám đốc tập đoàn Đế Hào, cũng là vợ của Bùi Nguyên Minh!”
“Vậy thì sao?” Thanh Bảo Tuấn nghe đến hai chữ liên quan đến phụ nữ, trên mặt đầy biểu tình hứng thú.
“Nghe nói Bùi Nguyên Minh cùng cô ấy kết hôn đã ba năm vân chưa từng đụng vào cô ấy.
Hơn nữa người phụ nữ này còn là một người xinh đẹp yêu kiều tuyệt sắc, không hề kém Nạp Nhã Lan một chút nào!”
“Nếu như cậu Bảo Tuấn đây cũng có thể cùng cô ta khai hoa nở nhụy, thế thì chäc chắn sẽ hết sức tuyệt vời!”
Thanh Bảo Tuấn cúi người nhìn chăm chăm Chân Ngọc Thụ, rồi sau đó lộ ra một vẻ cười nhạt: “Anh muốn mượn tay tôi đi đối phó với Bùi Nguyên Minh?”
“Anh muốn lợi dụng tôi?”
Chân Ngọc Thụ cười nói: “Quả thật như vậy.
Có điều, người phụ nữ này cũng có quan hệ với Bùi Nguyên Minh mà.”
“Chơi một người là chơi, chơi hai người cũng là chơi. Nếu như thế sao không chơi vui vẻ một chút chứ?”
Thanh Bảo Tuấn ha ha cười to, đưa tay vô bả vai của Chân Ngọc Thụ một cái: “Cậu Ngọc Thụ, xem ra hai người chúng ta sẽ là bạn tốt đấy. Vậy lần này, anh giúp tôi sắp xếp, đưa người tới đây đi”
“Tôi sẽ để bữa đại tiệc này dành lại, hưởng thụ sau vậy!”
“Cùng khai hoa nở nhụy, thật tuyệt vời!”