Một đồ án bát quái khổng lồ xuất hiện trong nháy mắt, bao phủ lên sàn lôi đài.
Chỉ cần ở trên lôi đài, cho dù Tô Thương đứng ở vị trí nào đều không thể thoát khỏi trận bát quái này.
"Tô Thương, tôi đã cho anh cơ hội nhường anh mười chiêu, nhưng nếu anh không chấp nhận thì cũng đừng trách tôi không nể tình."
Lúc này, Vương Dã vô cùng thoải mái đứng tại chỗ, tùy ý vung tay ra.
Chỉ trong chốc lát đã có hai luồng năng lượng kinh khủng lao về phía Tô Thương.
Hai luồng năng lượng này.
Một luồng có màu đỏ như lửa, tỏa ra nhiệt độ cực nóng giống như mặt trời nhỏ rơi xuống vậy.
Một cái còn lại thì có màu xanh của nước, chí âm chí hàn vô cùng lạnh lẽo, không khí ở những nơi nó đi qua cứ như phải đọng lại.
"Chiêu thức mạnh thật, ít nhất có thể so với Thần Tông hậu kỳ!"
Tô Thương không dám lơ là, lập tức lấy kiếm Thương Khung ra, đồng thời bắt đầu huyết tế, dùng hết sức chém ra hai kiếm.
Ào ào!
Vèo!
Một giây sau, hai luồng năng lượng mà Vương Dã đánh ra đã bị Tô Thương đánh tan.
Mặc dù Tô Thương không bị thương, nhưng vẫn phải há to miệng thở hổn hển, hiển nhiên cũng không dễ dàng.
Mà Vương Dã lại nhẹ nhàng thoải mái giống như chỉ làm một động tác đơn giản vậy.
"Không tệ."
"Thế mà lại đỡ được đòn tấn công của tôi, đúng là không làm tôi phải thất vọng."
Vương Dã hài lòng gật đầu, nói: "Nhưng đây mới chỉ là sức mạnh mà tôi dùng để đối phó với Vương Phú Quý thôi."
"Bây giờ tôi sẽ dùng sức mạnh để đối phó với Tây Môn Long Ngâm, Tô Thương, để tôi xem anh có thể kiên trì đến bao giờ."
Vương Dã nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức đánh ra hai luồng năng lượng nữa, còn mạnh hơn cả cái vừa rồi.
"Anh cảm thấy tôi sẽ còn cho anh cơ hội sao?"
Tô Thương nhìn thấy thế thì nở nụ cười nghiền ngẫm, cả người đột nhiên biến mất tại chỗ.
Lấy thực lực bây giờ của anh chỉ có thể đối phó được với Thần Tông trung kỳ hậu kỳ, nếu cao hơn thì không được, trừ khi dùng tháp Hư Không, chìa khóa của Đông phủ, hoặc là Hành Liên Hoàn Trận của Võ Đang.
Nhưng Tô Thương không muốn làm như vậy, anh cần một trận đấu nhẹ nhàng vui vẻ.
Chỉ là cứ bị Vương Dã tấn công từ khoảng cách xa mãi, Tô Thương vô cùng bất đắc dĩ, thế là nắm lấy thời cơ mở đá Thiên Ẩn ra, đồng thời sử dụng Chủ Xích Thiên Nhai.
Trong nháy mắt đó, bóng người Tô Thương đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, điều này khiến xung quanh ồn ào hẳn lên!
Một người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất trước mắt bao người, còn không có một chút khí tức nào, điều này… có chút quỷ dị!
"Hửm?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 1332
Chương 1332