TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 601: 601

Tối đó, chúng tôi ngồi trên giường sưởi ăn sủi cảo, uống chút rượu, tâm trạng của thím rất tốt, còn hát cho chúng tôi nghe hai đoạn hí khúc.

Ăn cơm xong, thím họ và Chiêu Tài đi ngủ sớm, tôi đoán chắc hai thím cháu muốn trò chuyện buổi đêm. Thế nên tôi và chú họ chuẩn bị một phòng khác, trải giường sưởi, tối hôm nay hai chúng tôi sẽ ngủ ở phòng này.

Ngay tại lúc chú họ đang bận rộn trải chăn đệm lên giường, tôi đột nhiên cảm2giác lưng lành lạnh, bèn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ… Tôi thấy bên ngoài sân đang có hai bóng xám trôi nổi.

Chú họ thấy tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thì cũng khá ngạc nhiên, chú nói: “Bây giờ cháu lại có thể nhìn thấy những thứ này rồi à?”

Tôi hơi nhướng mày: “Cái gì gọi là lại có thể ạ?”

Vẻ mặt chú họ trở nên khá kỳ lạ, chú vội chuyển hướng câu chuyện: “Hai tên kia đã tới đây mấy ngày rồi, nếu không phải chúng5kiêng kị thứ trong nhà thì chắc đã câu hồn của thím cháu đi từ lâu. Dù giờ chúng không dám vào, nhưng thím của cháu cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể giằng co với chúng như thế.”

Tôi biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, thế nên lấy nửa bình rượu trong bếp rồi đi ra ngoài. Ra ngoài sân tôi mới biết, hai âm sai này là một đôi nam nữ.

Thấy tôi đi ra khỏi nhà, người nữ nói với người nam: “Dương6khí của thằng nhóc này yếu ớt, hay là tôi nhập vào người nó rồi đi vào câu hồn phách kia, vậy là chúng ta đi được rồi!”

Người nam lắc đầu: “Không được, người ở trong rất lợi hại, nếu để lão nhận ra thì chỉ sợ sẽ đánh cho cô hồn phi phách tán!”

“Lão dám à?! Tôi không tin chỉ bằng bản lĩnh của lão mà không biết chúng ta đến đây làm gì?”

Người nam hừ lạnh: “Biết thì thế nào? Dạng quỷ nhỏ như tôi với cô ở phía dưới5có hàng ngàn hàng vạn, thiếu hai chúng ta, cô cảm thấy tổ trưởng sẽ mất thời gian đi tìm à? Đến lúc đó coi như chúng ta chết vô ích rồi!”

Tôi nghe mà phì cười: “Không phải hai vị đã chết rồi à? Sao lại nói chết thêm lần nữa vậy?”

Hai âm sai nghe thế thì biến sắc, chắc họ cũng không ngờ tôi có thể nhìn thấy. Người nữ cáu kỉnh nói với tôi: “Mi là ai? Vì sao có thể nhìn thấy chúng ta?”

Tôi cười nói với cô ta: “Thế này có gì mà kỳ lạ? Trên đời này có rất nhiều người có thể nhìn thấy ma quỷ, tôi chỉ là một trong số họ thôi! Vả lại, hai người cũng không phải là âm sai đầu tiên tôi gặp, cho nên tôi có thể nhìn thấy hai người cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.”

“Chẳng lẽ mi là âm hồn đang lẩn trốn?” Gã nam âm sai vừa nói xong đã định cầm xiềng xích trong tay quất lên người tôi.

Tôi vội vàng lùi về sau: “Cách xa tôi ra một chút! Tôi không phải đối tượng mà các người phục vụ đâu! Tôi là bạn của lão Hắc, lão Bạch, tuổi thọ của tôi đã có trong sổ của họ từ lâu rồi, nếu mấy người cứ ù ù cạc cạc bắt tôi đi như thế này thì tự gánh hậu quả nhé!”

Hai âm sai sửng sốt, sao đó người nữ nói với giọng khó tin: “Mi nói mi biết Hắc Bạch Vô Thường?!”

Tôi chớp mắt, từ từ lấy ra một tấm thẻ màu đen để triệu hồi mà trước đó lão Bạch đã đưa cho, sau đó tôi lạnh lùng nói với họ: “Không tin? Vậy để tôi gọi họ ra cho các người nhìn xem…”

Hai âm sai nhìn thấy thứ trên tay tôi thì sợ quá lùi hẳn về sau, gã nam âm sai vội vàng nói xin lỗi tôi: “Xin lỗi! Xin lỗi cậu! Đám tép riu như chúng tôi không biết cậu là bạn của chủ nhiệm Tạ và chủ nhiệm Phạm, vừa rồi đã thất lễ rồi, mong ngài đừng tức giận.”

Tôi nghe mà cười thầm, thì ra hai lão Hắc Bạch ở dưới kia có chức chủ nhiệm! Thật ra tôi cũng chỉ hù dọa hai tên này một chút thôi, sao tôi có thể thật sự gọi hai gã sát tinh kia tới được chứ!

Tôi để nửa bình rượu xuống đất và nói: “Tôi cũng biết để hai vị đợi mãi ở đây thế này cũng không tốt. Thế này đi, hai người cho tôi một tuần, để tôi đưa thím họ ra ngoài chơi mấy ngày, sau đó chắc chắn tôi sẽ để hai người đưa hồn phách của bà ấy đi, thế nào?”

Nữ âm sai nghe thế thì định nói gì đó, nhưng bị nam âm sai ngăn lại: “Không thành vấn đề! Hai chúng tôi sẽ chờ ở đây.”

Tôi gật đầu rồi chỉ vào bình rượu trên đất: “Tôi cũng biết hai vị vất vả, trong nhà cũng không có gì khác để chiêu đãi, thôi các vị uống tạm chút rượu để giải khát nhé!” Nói rồi tôi đi vào nhà.

Vào phòng, chú họ đã trải xong chăn đệm, tôi vội cởi quần áo rồi chui ngay vào chăn. Chú họ đi tới trước cửa sổ, lo lắng nhìn bên ngoài: “Hai người này đúng là kiên nhẫn thật…”

Tôi nói khẽ với chú: “Chú à, ngày mai cháu muốn đưa thím đi Cáp Nhĩ Tân chơi mấy ngày…”

Chú họ nghe thế thì lắc đầu nói: “Không phải chú không muốn cho bà ấy đi, nhưng cháu nhìn hai người bên ngoài kia mà xem, thím họ cháu chỉ cần bước chân ra khỏi nhà thôi thì đừng nói là chơi mấy ngày, có khi chưa đến một ngày đã bị bọn họ bắt đi rồi.”

“Vừa rồi cháu đã hối lộ họ nửa bình rượu, đòi cho thím thêm mấy ngày, chúng ta có thể đưa thím ấy ra ngoài chơi, sau đó…” Tiếng nói của tôi ngày càng nhỏ đi, tôi sợ chú không chấp nhận được việc thím phải đi rồi.

Không ngờ chú chỉ hơi thất thần rồi gật đầu: “Cũng được… Vậy ngày mai chúng ta xuất phát.”

Thấy vành mắt của chú ửng đỏ, tôi biết chú ấy vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành đổi chủ đề: “Vậy chúng ta đi ngủ sớm thôi! Sáng sớm mai cháu đi mua vé máy bay luôn.”

Chú họ đi tới cửa để tắt đèn, sau đó cởi quần áo trên người ra. Hôm nay là ngày mười sáu âm, trăng bên ngoài vừa to vừa tròn, nhờ ánh trăng nên tôi nhìn thấy chú họ cởi áo rồi ném nó vào cái ghế bên cạnh.

Nhưng đúng vào lúc này, một vết bớt hình tròn ở trên vai trái của chú họ hấp dẫn ánh mắt tôi… Đó là một cái bớt màu đen, dù điều kiện ánh sáng bây giờ khá mờ, nhưng dưới ánh trăng, tôi vẫn nhìn thấy có âm khí lởn vởn quanh cái bớt kia…

Khi nhìn thấy thứ này ở trên lưng của chú họ, lòng tôi lập tức chìm xuống. Không thể nào! Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi, trên đời này có rất nhiều người có cái bớt ở trên lưng, chẳng lẽ những người đó đều là nhân ma hết à?

Nhưng vết bớt ở vị trí đó, còn cả hình dạng của nó cũng rất giống… Đầu tôi chứa vô số suy nghĩ loạn cào cào, có rất nhiều khả năng nảy ra. Bạch Vô Thường đã từng nói, nhân ma này phải trốn trong cơ thể con người mới có thể sống chui lủi ở trên trần gian, vậy người đang đứng trước mặt tôi đây có còn là chú họ không? Hay chú họ của tôi vốn chính là nhân ma?

Có rất nhiều ý nghĩ đáng sợ xuất hiện cùng một lúc trong đầu khiến tôi khó mà ngủ được. Tôi nằm suy nghĩ lại về những việc mà chú đã làm trong những năm gần đây, chẳng lẽ ông ấy thực sự là nhân ma mà Hắc Bạch Vô Thường đang muốn tìm?

Đọc truyện chữ Full