TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1375

Chương 1375

Khóe mắt Lâm Gia Huy giật giật, cả người run lên, nhưng lại không dám từ chối, thay vào đó là run rẩy đưa má phải qua để Bùi Nguyên Minh tát.

“Chát!”

Bùi Nguyên Minh không chút khách khí, trực tiếp giáng một bạt tai xuống!

Lâm Gia Huy bay ra ngoài, khi rơi xuống đất, hai hàm răng trực tiếp bật ra.

Chuyện này……

Chuyện gì đã xảy ra?

Sao có thể có chuyện đó?

Đường Tử Ngọc, Mỹ Lệ và những người khác đều cảm thấy mơ màng khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt ngẩn ra.

Chuyện như vậy, làm sao có thể xảy ra?

Đây chính là người dưới một người mà trên vạn người ở đồn cảnh sát Dương Thành!

Nhưng lúc này, đối mặt với tên nhà quê này, Lâm Gia Huy bị đánh má trái xong lại ngoan ngoãn đưa má phải qua!?

Điều quan trọng nhất là khi Lâm Gia Huy đưa má phải ra, ông ta còn đặc biệt điều chỉnh góc độ để đối phương dễ tát hơn!?

Lúc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mặt có mấy ngôi sao vàng nổ tung.

Rốt cuộc Bùi nguyên Minh có lai lịch như thế nào?

Lại có thể khiến nhân vật lớn như Lâm Gia Huy mất bình tĩnh?

Lý Anh Kiệt nhìn cảnh này với sự ngưỡng mộ, Anh Minh thật sự là lợi hại, và tư cách cố vấn không phải là một lời khoe khoang, nó thực sự rất cao a.

“Lại đây”.

Bùi Nguyên Minh lại lên tiếng.

Lâm Gia Huy đang nắm trên mặt đất lập tức lảo đảo đứng lên, không dám phản kháng.

“Pa pa Pa pa-”

Bùi Nguyên Minh tát cả chục cái bằng cả 2 bàn tay, khiến má Lâm Gia Huy đỏ bừng và sưng tấy, khóe miệng chảy máu và vành mắt đều đen.

“Ông không phải muốn giáo dục tôi sao?”

“Không phải muốn cho tôi biết thế nào là vương pháp sao?”

“Đến đây! Đến giáo dục tôi đi! Tôi hứa sẽ không đánh lại!”

Lâm Gia Huy cả người run lên, lúc này mới rũ xuống đầu, căn bản không dám mở miệng.

Giáo dục cố vấn Minh?

Ông ta xứng sao?

Ông ta có thể sao?

Chưa kể đến có một huyền thoại đứng đảng sau cô vấn Minh.

Ngay cả Dương Định Quốc cũng không dám khiêu khích.

“Ngươi không dám?”

Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Lâm Gia Huy, chậm rãi nói: “Ông thật sự làm tôi thất vọng. Ông hiện tại nếu dám đụng đến tôi, nói không chừng tôi còn đánh giá ông cao hơn vài phân”.

“Vừa rồi ông ở sơn trang Vân Hòa vẽ đường cho hươu chạy, nhưng tôi nghĩ mọi người đều là người Đại Hạ nên không muốn tính toán, nhưng ông có vẻ như vẫn chưa học được bài học cho riêng mình”.

“Bây giờ lại chạy đến Bệnh viện Nhân Ái? Ông cảm thấy là lá gan ông lớn hay là đang chán sống?”

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh lùng: “Xem ra tôi phải nói chuyện với Dương Định Quốc một tiếng, cho ngươi cởi bộ đồng phục này ra, vào nhà giam mà ngâm lại!”

“Cố vấn Minh, tôi xin lỗi!”

Lâm Gia Huy quỳ xuống một cái “bịch” vẻ mặt khẩn cầu: “Tôi hứa với ngài! Tôi không dám nữa! Xin cho tôi một cơ hội!”

Khi lời nói vừa dứt, Lâm Gia Huy bắt đầu ra sức rập đầu lạy, cái gì tôn nghiêm, cái gì vinh quang, giờ khắc này đều bị ông ta ném ra sau đầu.

Ông ta chỉ biết, chỉ cần Bùi Nguyên Minh không bằng lòng, ông có thể mất tất cả trong một câu nói.

Mà ông ta trong những năm qua ở Dương Thành đã bắt nạt không ít đàn ông, chọc ghẹo không ít đàn bà, làm nhiều chuyện xấu xa, nếu như không có bộ đồng phục này trên người, có lẽ ngày mai anh ta sẽ chết dưới cống.

Mà Đường Tử Ngọc và Mỹ Lệ nhìn thấy cảnh này ánh mắt co quắp lại, vẻ mặt trông cự kì khó coi.

Rốt cuộc lai lịch của Bùi Nguyên Minh là gì?

Tại sao Phó chỉ huy Lâm lại lo sợ đến thế này?

Đường Tử Ngọc rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Nếu một Lâm Gia Huy không thể làm gì được Bùi Nguyên Minh thì phải tìm chỗ dựa lớn hơn.

Bà ta không tin!

Cả Đà Nẵng, cả Dương Thành, còn có Đường Môn lại không làm gì được cậu ta?

Loại người nhà quên như ngươi, trong mắt người dân Yến Kinh chỉ là một con kiến!

Đường đường là Đường Môn tôn nghiêm, chẳng lẽ còn có thể bị lật thuyền trong rãnh nước sao?

Đọc truyện chữ Full